Gả Cho Đầu Bếp TN 60 [Xuyên Không Trùng Sinh] - Chương 368

Cập nhật lúc: 2025-11-10 13:36:18
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

368.

Mấy năm nay đại đội sống , nhờ nuôi heo giỏi, bà còn chút tiếng tăm ở trạm chăn nuôi đấy, đây còn ở trạm chăn nuôi đến học hỏi cách bà nuôi heo.

Thế nên Tiền Cúc Hoa cảm thấy c.ắ.n răng một cái, thể nuôi con gái học đến cấp ba.

Tuy nhiên, lời của Tiền Cúc Hoa cũng nhắc nhở Vương Anh, chỉ hơn ba năm nữa là kỳ thi đại học sẽ phục hồi, tuy kiếp Vương Anh đỗ điểm cao Đại học Y, nhưng ngần thời gian, kiến thức cần nhặt từ đầu, cũng cần thời gian.

Vương Anh nghĩ, đợi vài hôm nữa, cô sẽ tìm bộ "Tùng thư Toán Lý Hóa" đó, chuẩn sớm.

Tin Vương Anh thai lan khắp đại đội như một cơn gió, đến trưa, Điền Hữu Phúc cũng đến.

Điền Hữu Phúc còn bảo vợ mang biếu Vương Anh ít trứng gà: “Cô thai dễ dàng, chăm sóc cẩn thận đấy.”

Bữa trưa là một bàn đầy cùng ăn, Từ Sương thu mấy con gà, nấu gà kho khoai tây nấm, thêm vài con cá Trình Ngọc bắt núi, ăn uống vui vẻ, náo nhiệt.

Trình Ngọc ăn xong liền lén chuyện cái ao cá cho Điền Hữu Phúc, Điền Hữu Phúc hai mắt sáng rực, chào Vương Anh vội vã khỏi nhà.

Bà Từ nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc: “Cái máy may tao mang lên thành phố, con trai, mai mày về một , mang hết đồ đạc lên thành phố .”

nôn nóng ngay hôm nay, đồ đạc cứ để .

So với lên thành phố , bà Từ lên thành phố gây chấn động lớn hơn. Xã viên sớm Vương Anh và Từ Sương đều là năng lực, thành phố gì lạ. bà Từ chỉ là một bà già bình thường, thế mà cũng thành phố ?

Lúc gia đình , đúng lúc tan ca, Vương Anh thấy từ xa một quen mắt, đó vác cuốc, rụt cổ, dáng nhỏ bé.

Là Vương Vĩnh Thuận.

Vương Anh bác danh nghĩa , mấy năm , luôn tỏ vẻ nhân từ mặt cô, nhưng việc chẳng gì.

Mấy năm , co ro như thế, trông già hơn tuổi thật nhiều.

Vương Vĩnh Thuận cũng thấy Vương Anh, chỉ một cái , Vương Vĩnh Thuận liền vội vàng cúi đầu, lẩn tránh nhanh chóng.

Bốn năm trong trại cải tạo lao động, tất cả sĩ khí của đều bào mòn hết.

Ra tù, vợ là Lý Xuân Quyên tái giá xa, con trai còn hai năm nữa mới , con gái lớn Vương Bình Bình nhà chồng phạm , ly hôn , Vương Linh Linh còn tệ hơn, cũng .

Cả gia đình , một lúc tới ba tù.

Đừng trong đại đội, ngay cả ngoài cũng tránh Vương Vĩnh Thuận mà .

Vương Vĩnh Thuận giờ thấy Vương Anh là sợ, chỉ chui xuống đất để Vương Anh thấy.

Vương Anh cũng coi như thấy .

Dù xét về tình về lý, cô và gia đình Vương Vĩnh Thuận còn chỗ cho tình .

Sự xuất hiện của bà Từ rõ ràng cuộc sống của Vương Anh dễ dàng hơn, bà Từ đến mấy ngày, quen với cô Lưu và bà Mã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-368.html.]

Mấy bà già mỗi một tính, nhưng đều hòa hợp .

Trần Đông thậm chí còn nhờ quan hệ, chia hai căn nhà trống của nhà họ Hứa, chia cho nhà bà Mã một căn, Từ Sương một căn.

Từ Sương khi bà Từ đến lâu, thi đỗ chứng chỉ đầu bếp cấp một.

Cấp bậc tăng lên, đòi thêm một căn nhà ở cũng khó.

Bà Từ giờ mừng rỡ vô cùng. Bà cứ tưởng thành phố sẽ bỡ ngỡ, giờ thì ngày nào cũng vui vẻ.

Bà ở một phòng riêng, bên cạnh là bà Mã ở cùng mấy đứa cháu, ban ngày bà thỉnh thoảng may vá, giúp việc nhà.

Cứ thế trôi qua mấy tháng nhẹ nhàng, cuối cùng cũng đến lúc Vương Anh sinh nở.

Từ khi mang thai, Vương Anh luôn chăm sóc khá .

Hơn nữa vì mang thai, Vương Anh cũng phát hiện một chuyện, đó là khi bụng cô ngày càng lớn, ngón tay vàng của cô cũng dần khô cạn.

Vương Anh đoán, chắc là khi sinh con, cái ngón tay vàng cũng sẽ biến mất.

cô chẳng hề tiếc nuối, từ khi xuyên , cô luôn dựa bản để sống, ngón tay vàng , đối với cô cũng tác dụng lớn.

Cuối tháng Năm, Vương Anh đến ngày dự sinh.

Bà Từ hồi hộp vô cùng, may vá nữa, cả ngày cứ chăm chú Vương Anh.

Vương Anh chuyển ngày cuối cùng của tháng Năm.

Vì cô quá ngày dự sinh hơn mười ngày, Từ Sương ban đầu xin nghỉ phép ở bên cạnh, công việc thể bỏ , đành , nhưng dặn dò hàng xóm, tin gì thì qua tìm .

Chiều hôm đó Vương Anh đang ăn món xương gà cay do Từ Sương đặc biệt cho.

Gần một năm mang thai, khẩu vị của Vương Anh luôn định, nhưng một chút đổi nhỏ, đây thích ăn ngọt, giờ mê cay, bất kể là cay ngọt, cay chua cay tê, cứ là ớt thì cô đều thích mê.

Từ Sương cũng vui vẻ chiều vợ, đây còn lo Vương Anh ăn nhiều cho sức khỏe, đến bệnh viện hỏi, mới yên tâm đồ ăn vặt cho cô.

Bốn bữa một ngày là chuyện bình thường, hàng ngày trong nhà cũng chất đầy các loại đồ ăn vặt.

Món xương gà cay là Vương Anh thèm đột xuất mấy hôm , lẽ vì con, Vương Anh gần đây nhớ hồi còn học tiểu học, lúc đó tan trường cô thấy bán xiên cay và xương gà bên lề đường, chỉ cần vài hào là mua một bát nhỏ xiên cay và xương gà.

Nước sốt sền sệt đổ từ phích giữ nhiệt màu đỏ, thêm một thìa dầu ớt, trộn với rau củ và đậu phụ luộc chín, xiên cay chút vị ngọt, thơm cay.

Vương Anh đang ăn xương gà thì cảm thấy , cử động một chút, cô liền thấy đau.

Bà Từ chuẩn tâm lý cho việc Vương Anh chuyển từ lâu, vội vàng gọi hàng xóm tìm Từ Sương.

Đợi đưa bệnh viện, đợi thêm vài giờ, khi cổ tử cung mở gần hết, Vương Anh đưa phòng sinh.

Từ Sương yên, cứ ngoài phòng sinh, túm lấy y tá nào cũng hỏi.

 

Loading...