Gả Cho Đầu Bếp TN 60 [Xuyên Không Trùng Sinh] - Chương 366

Cập nhật lúc: 2025-11-10 13:27:59
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

366.

 

Vương Anh kiên nhẫn lắng Điền Hạnh Hoa , ngừng gật đầu.

Đến tận cổng làng, Điền Hạnh Hoa mới như nhớ điều gì, vỗ trán một cái.

“À , chị Anh, một chuyện chắc chị . Này, ông bác chị, Vương Vĩnh Thuận, . Mới về đại đội mấy hôm .”

Vương Vĩnh Thuận ngày xưa phạt trại cải tạo lao động bốn năm, tính thời gian cũng gần đúng.

Vương Anh chỉ ngạc nhiên một chút, tiện miệng hỏi: “Ồ? Giờ ông về ở ?”

Điền Hạnh Hoa: “Căn nhà xập xệ của đại đội, ông mượn một gian ở tạm. Giờ thì ông ngoan ngoãn cùng , ngày thường cũng ngoài.”

Vương Anh ừ một tiếng, hỏi thêm.

Thực , cô chẳng lo Vương Vĩnh Thuận trở về đòi nhà, ý đồ gì khác.

Bốn năm cô là cô gái mồ côi cha , nhà cửa tiền bạc Vương Vĩnh Thuận chiếm hết, tình cảnh lúc đó còn tệ hơn bây giờ nhiều, thế mà Vương Vĩnh Thuận cũng chẳng chiếm lợi lộc gì từ cô.

Huống chi bây giờ, cô thành phố, giúp đỡ nhiều trong đại đội, còn tìm đường kiếm tiền cho xã viên.

Mượn Vương Vĩnh Thuận mấy lá gan, cũng dám gây chuyện.

Vương Anh làng, hồ hởi chào hỏi.

“Con bé Anh về đấy ?”

“Nó thai ?!”

“Trời ơi, mau mau tìm gọi bà sui!”

Bà Từ đang ở nhà trò chuyện cùng . Giờ bà còn đồng nữa, mà canh chiếc máy may, phát huy “nghề phụ”.

Lúc Vương Anh và Từ Sương bước , bà Từ đang tranh luận với .

“Cái kiểu hoa văn ? Cô xem, mầm cỏ non tơ thế , thêu thêm một con cá vàng nhỏ nữa, xinh xắn mấy.”

con cá vàng đó tốn chỉ lắm ? Thêu một con cá vàng là tốn cả cuộn chỉ lớn…”

mà!”

Bà Từ thầm than mấy hàng, đường thêu là Trình Thục Phân dạy bà, phức tạp lắm đấy, nhà nào ở phương Nam thợ thêu giỏi, còn thể xuất khẩu các mẫu thêu nữa.

với cô nữa! xong hai bộ, gửi cho con dâu !”

Bà Từ hậm hực đầu , xoay thì thấy cô con dâu đang tủm tỉm .

“Chúng mày, chúng mày về!”

Bà Từ vô cùng xúc động, cũng lạ, đây Từ Sương ở thị trấn, cứ đến mùa đông là ba bốn tháng thấy mặt, nhưng lúc đó bà Từ chẳng lo lắng gì, nhưng giờ bà chỉ xa Vương Anh một mùa đông mà nhớ nhôn nhớ nháo.

Lúc hối hận, thế bà cũng mặt dày theo về huyện thành, lúc đó cũng thể giúp đỡ con dâu một tay…

Khoan? Bụng của Vương Anh?

Vương Anh tủm tỉm nắm tay bà Từ đặt lên cái bụng nhô lên: “Mẹ sắp bà nội .”

Tay bà Từ run rẩy, mắt chớp chớp vài cái, một dòng nước nóng hổi lăn dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-366.html.]

“Tốt! Tốt quá!”

Từ Sương đỡ vợ và xuống, xen : “Mẹ, chúng con về là đón lên thành phố.”

Bà Từ lau nước mắt, gắt gỏng: “Cần mày ? Mày tao cũng sẽ !”

Con dâu thai, bà nhất định lên chăm sóc chứ!

Đứa con của Vương Anh bà mong chờ lâu lắm , nhưng cũng hai đứa đều tính toán, bà cũng dám giục, giờ thấy sắp cháu, bà mừng húm.

Mấy bà già bên cạnh cũng đến chúc mừng.

Vương Anh xuống bao lâu, Tiền Cúc Hoa cũng đến, theo là cái đuôi nhỏ Trình Ngọc.

Tiền Cúc Hoa sảng khoái: “Giờ thì khỏi qua véo má con Nha Mạch của bọn nữa .”

Mỗi Vương Anh đến nhà Tiền Cúc Hoa, cô ôm đứa út Nha Mạch nựng lấy nựng để.

Trình Ngọc cũng nhanh chân đến bên cạnh Vương Anh, ôm lấy cánh tay cô chằm chằm bụng cô.

“Chị Anh, thật quá.”

Vương Anh xoa đầu cô bé. Trình Ngọc đang tuổi lớn, mới mấy tháng gặp, cao hơn nửa cái đầu.

Bà Từ thấy Vương Anh cũng bạn bè cần chuyện, liền đưa cô phòng trong, còn bà thì hớn hở ngoài tìm để báo tin.

Phải báo cho bà chị cả bên ngoại , con dâu bà thai, sắp thành phố !

Từ Sương bà Từ sai phát kẹo, mặc kệ là cháu trai cháu gái đời, bà Từ đều vui mừng khôn xiết, khắp nơi tìm quen cũ để báo tin mừng.

Vương Anh kéo Trình Ngọc và Tiền Cúc Hoa nhà.

Cô hỏi Trình Ngọc : “Dạo em ?”

Lúc nãy thấy Trình Ngọc bước cô còn giật , đại đội của họ vì cuộc sống khá giả, đều bận rộn việc, thời gian những chuyện linh tinh, nhưng đối với Trình Ngọc, cô bé vẫn ít xuất hiện đám đông, luôn tránh né .

Giọng Trình Ngọc đầy phấn khích: “Chị Anh, chị gần đây xã hai gọi về Bắc Kinh ?”

Trình Ngọc vui mừng rạng rỡ: “Đội trưởng bảo, em và thầy giáo chừng cũng sẽ về.”

Vương Anh quả thực , nhưng giờ là năm 74, đoán chừng cũng chỉ là chuyện trong hai năm .

Trình Thục Phân cũng phạm sai lầm lớn gì, cô chỉ là một giáo viên của Viện Kinh kịch thôi, đáng lẽ độ khó lớn lắm.

“Chắc chắn thôi, em cứ yên tâm .”

Vương Anh gì thêm, chỉ động viên Trình Ngọc.

Tiền Cúc Hoa xen : “Thấy , bảo , chị chắc chắn sẽ thế. Con bé nó vẫn yên tâm, nhất định đến trực tiếp với chị. Vương Anh cô cũng đừng lo lắng quá, đại đội giờ cũng tin , ai cũng những điều động chừng còn về. Mọi giờ cũng gì nữa, Trình Ngọc giờ còn thể dạo phố với ở thị trấn nữa đấy.”

Từ khi Vương Anh , Trình Ngọc buồn bã một thời gian, cuối cùng cũng dần vui vẻ trở vì những tin .

Cô bé yêu Kinh kịch, dù ở đây Vương Anh và Tiền Cúc Hoa giúp đỡ, nhưng cô bé vẫn nhớ mong về thành phố thực hiện ước mơ đào chính của .

 

Loading...