Gả Cho Đầu Bếp TN 60 [Xuyên Không Trùng Sinh] - Chương 324
Cập nhật lúc: 2025-11-10 02:29:18
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
324.
Gì mà lâu gặp, cùng lắm là mặt đối mặt hàng ngày ở nhà hàng như nữa thôi.
Trần Đông: "Ôi chao, chuyện quan trọng... Đi , lão Quý ơi chúng cùng , lâu gặp, chúng tâm sự một chút."
Thợ Mã: "Ai lâu gặp với ...?"
Trần Đông: "Ê ..."
Cái tâm hồn ham ăn trong bụng sắp nổi loạn , thịt thủ lợn đấy, năm sáu ngày ăn, nhân lúc đồ rảnh, mau mau ăn về!
Anh đoán chính xác, Từ Sương lúc quả thực rảnh.
Anh xông sân lớn, thấy Vương Anh một bên cũng thả lỏng tinh thần, cưỡng ép đưa về nhà.
Vương Anh dở dở : "Thật sự , em chỉ là xem náo nhiệt thôi."
Từ Sương: "Em bây giờ mang nặng, cái loại náo nhiệt nên tham gia thì hơn."
Người thông minh thì còn đỡ, đều nặng nhẹ. Chỉ sợ kẻ ngu ngốc, giận quá mất khôn đ.á.n.h , ai phân biệt em ở .
Vương Anh hào hứng: "Họ sắp đ.á.n.h ?"
Từ Sương: "... Vẫn ."
Vương Anh: "Em ngoài, kéo cửa sổ , em cửa sổ xem."
Từ Sương: ...
Vương Anh nũng: "Thật sự ngoài, bên ngoài lạnh c.h.ế.t , em cũng ở ngoài . Em chỉ ở cửa sổ xem thôi."
Từ Sương miễn cưỡng đồng ý: "Vậy thì xem , thấy họ cãi em đừng xông lên ."
Anh loáng thoáng, chuyện gây rối vì con cái , e là mối quan hệ giữa hai bên sẽ nữa.
Vương Anh gật đầu lia lịa: "Cho em xem với!"
Từ Sương kê cho cô một cái ghế cao đặt ở cửa sổ, cởi áo khoác cho cô, quấn chăn lông thỏ bên ngoài. Đặt kín mít bên cửa sổ.
Còn thì đốt lò sưởi nấu cơm.
Bên Vương Anh giật liên hồi: "Kìa ~ À! Ôi chao! Trời ạ..."
Đợi đến khi bên ngoài đ.á.n.h xong, cơm của Từ Sương cũng nấu xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-324.html.]
Vương Anh tuy buổi chiều ăn ở nhà hàng, nhưng bây giờ cô đói nhanh, bốn bữa một ngày là cơ bản, lúc trong túi còn đựng kẹo và bánh quy.
Từ Sương dùng mộc nhĩ cà rốt xào trứng, bên trong cho thêm một chút miến đậu xanh, món ăn vốn dĩ thanh đạm cho thêm ít ớt lát, mùi vị cay nồng xộc thẳng lên mũi. Thức ăn chính là bánh bao khoai mỡ sữa thơm.
Hai bệnh viện kiểm tra, bác sĩ , điều kiện thì phong phú thêm chủng loại thực phẩm. Dù cũng là mùa đông , mấy tháng quan trọng nhất đều trải qua trong giá lạnh, cả ngày cứ bắp cải củ cải trắng mãi, đối với phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i cũng . Có lời của bác sĩ, Từ Sương liền vắt óc suy nghĩ thế nào để đa dạng hóa.
Hai họ mang theo một ít rau khô khi thành phố, còn mộc nhĩ khô, trứng gà cũng thiếu. Chỉ là dưa muối dưa chua năm nay nhiều, đều chỉ một vò.
Theo lý mà chủng loại cũng ít, nhưng Từ Sương vẫn tìm cách săn lùng các loại phiếu hiếm.
Đổi lạc vừng với đồng nghiệp, mua đường đỏ táo đỏ. Cách đây một thời gian nhà hàng nhập về một lô củ sen khoai mỡ, Từ Sương càng hiếm khi đổi tính cách, hỏi lô đối ứng phân cho những nhà máy nào, lén lút đến mấy chợ đen, còn nhờ sư phụ Trần Đông giúp tìm. Cuối cùng là tích trữ mấy chục cân khoai mỡ và củ sen ở nhà.
Từ Sương ăn khoai mỡ , đặc biệt là Vương Anh gần đây sức ăn lớn, sợ ăn nhiều khó tiêu, liền cho khoai mỡ bánh bao, thậm chí còn nhờ kiếm một chai sữa, bánh bao thêm sữa thơm ngọt đáng sợ. Mùi thơm đó quyến rũ đến mức khiến một vùng lớn trẻ con xung quanh thét lên vì thèm.
Vương Anh ăn bánh bao khoai mỡ sữa thơm, ăn kèm với món xào thập cẩm cay, khoái chí ăn hết bữa khuya.
Bên ngoài các nhà cũng yên tĩnh, nhà họ Hứa c.h.ử.i rủa om sòm, nhà họ Mã thì huấn thị Lư Đản một trận, nhà họ Lưu thì cũng , Lưu Chí Cao Lưu Chí Viễn giúp tìm hơn nửa ngày, mệt chịu nổi, về nhà liền rửa ráy ngủ sớm.
Lúc Vương Anh vệ sinh cá nhân xong giường với Từ Sương, Vương Anh ngủ nữa.
Cô lăn lòng Từ Sương: "Em thấy gì đó đúng."
Từ Sương: "... Cái gì?"
Vương Anh thì thầm: "Anh thấy hôm nay chuyện mất con đúng ?"
Cô bẻ ngón tay tính: "Trẻ con dễ ngủ đến mấy, cũng thể buồn ngủ như , buồn ngủ đến mức thể ngủ ngay bên đường, điều thể ? Hơn nữa, đống rơm tại cho nó trong đống rơm? Chẳng lẽ thật sự là bụng? Người bụng nào như ? Chưa đến chuyện khác, ngay cả hai chúng đường gặp chuyện như , phản ứng đầu tiên là gọi đứa trẻ dậy ? Hoặc là nếu thật sự chuyện gì cũng là tìm cảnh sát hoặc đưa đến bệnh viện ?"
Từ Sương lúc ăn cơm Vương Anh kể hết đầu đuôi câu chuyện, nhẹ nhàng vuốt vai cô: " cảnh sát cũng điều tra ?"
Vương Anh càng hào hứng hơn: "Cảnh sát đến cũng kỳ lạ đấy chứ!"
Cô bảo Mã Đại Liên tìm cảnh sát, là đăng ký ở chỗ cảnh sát , trông mong cảnh sát thể đến ngay. Dù bây giờ nuôi con như , trẻ con trong thành phố đều chạy lung tung, quản . Khả năng đứa trẻ tự chạy lạc là khá lớn. Sao Mã Đại Liên , lập tức hai cảnh sát đến?
Thời cảnh sát cũng nhiều như , một đồn công an một khu vực, cảnh sát giỏi lắm bốn năm . Mọi chuyện cũng đều tìm nhà máy, tìm đến đồn công an ít.
Vương Anh khẳng định: "Chắc chắn uẩn khúc bên trong."
Cô giải thích chi tiết với Từ Sương một hồi, một thứ ngụy trang thành thức ăn thể đ.á.n.h thuốc: "Đừng thấy y học chữa bệnh cứu , một thứ rơi tay kẻ cũng gây hại lớn. Ví dụ như cho đứa trẻ ăn một viên kẹo, viên kẹo đó chất gì bên trong. Tóm em thấy đứa trẻ Lư Đản buồn ngủ bình thường."
Từ Sương siết chặt cánh tay: "Em tự rõ trong lòng là , đừng tìm cảnh sát."
Bọn buôn giống các loại tội phạm khác, những nếu thể tóm gọn cả ổ, để sót một hai bên ngoài, đó là sẽ trả thù đấy.
Từ Sương Vương Anh vẻ lười biếng, nhưng trong một chuyện lớn giới hạn của cô luôn cao bất thường. Giống như việc mở trường tiểu học của đại đội, rõ ràng cô là một thích mặt, cố tình thúc đẩy việc .
Kể cả trồng d.ư.ợ.c liệu, Từ Sương luôn cảm thấy vợ thấy tỷ lệ nhập học của trường làng cao, mới tìm cách để tăng thu nhập cho . Cho đến khi họ rời đại đội, trẻ con của Đại đội bảy tính từng đứa một, cơ bản bất kể là trai gái đều gửi học.