Gả Cho Đầu Bếp TN 60 [Xuyên Không Trùng Sinh] - Chương 313
Cập nhật lúc: 2025-11-10 02:10:16
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
313.
Hai con lải nhải xa, phía lập tức vây .
"Đến lượt đến lượt !"
Vương Anh hào hứng cảnh tượng , ông lão ở giữa bắt đầu đổ hạt ngô .
Đường Mẫn chạy nhanh, chẳng mấy chốc , mang theo sáu ca ngô, và cả hai đứa con nhà .
Đường Mẫn bất lực: "Cứ đòi theo."
Hai đứa trẻ nhà họ Lưu đều là con của cô, em dâu cô cửa bảy tám năm vẫn con. Thế nên nhà cũng chút cưng chiều hai đứa nhỏ . Nghe bắp rang bơ, liền nhất định đòi xem.
Đứa lớn là bé trai tên là Dương Dương, đứa nhỏ là bé gái tên là Nguyệt Nguyệt.
Ôm chặt lấy chân Đường Mẫn chịu : "Mẹ, con ở đây xem bắp rang bơ."
Nguyệt Nguyệt cũng gật đầu mạnh, con bé mới hơn ba tuổi, bình thường là một cái đuôi nhỏ, cũng theo .
"Con cũng xem bắp rang bơ!"
Thím Lưu: "Vậy con cứ ở đây, tiện thể trông chừng tụi nhỏ chờ bắp rang bơ. Mấy chúng mua hoa quả."
Thím Hứa: "Thằng cả nhà đến nhỉ? Tiểu Đường cô nãy thấy thằng cả nhà ? Ối giời lúc nãy gọi cô giúp mang hạt ngô mà cô thấy."
Đường Mẫn gì, đây cô cũng từng mang đồ giúp thím Hứa , nhưng kết quả thì, nhà thím Hứa , cuối cùng còn nhà cô ứng , thì cũng là mang về còn lèm bèm.
Không mang giúp nhà họ Hứa, thím Hứa đương nhiên tốn tiền nữa.
Bà chỉ nghĩ là các nhà trộn lẫn rang bắp, đến lúc chia thì thể ăn ké lấy thêm. Bảo bà tự bỏ tám xu rang một nồi, thì thôi .
Để Đường Mẫn ở xếp hàng rang bắp, mấy mới khó khăn đến tiệm thực phẩm phụ cung cấp lê uyên ương và quýt, lúc đông đến mức còn chỗ chen chân.
thím Lưu thở phào nhẹ nhõm: "Hôm nay còn tính là đông, mau xếp hàng, chúng chắc chắn mua ."
Cái cảnh tượng náo nhiệt kém gì vận tải mùa xuân , cuối cùng giúp Vương Anh mua ba cân lê uyên ương và nửa cân quýt.
Vừa chen , con dâu cả của thím Mã là Triệu Ngọc Liên chạy đến: "Mau lên, mấy xe cải thảo lớn đến ."
Thím Mã suýt nữa xé rách miệng đứa con dâu cả , bực tức : "Cô thể tìm một chỗ yên tĩnh với chúng !"
Chẳng , những xung quanh dựng tai lên thấy lời , những giữ kẽ hét lên: "Mau về lấy sổ thực phẩm phụ! Cải thảo lớn đến !"
Thím Mã trừng mắt căm thù đối phương.
Chỉ mày miệng thôi !
Vương Anh chóng mặt chạy theo đại quân về nhà, kéo Từ Sương cùng ngoài tranh mua cải thảo.
Đẩy xe đạp kéo ba chuyến, cuối cùng cũng vận chuyển hơn trăm cân cải thảo nhà về.
Vương Anh giường, thở dài thườn thượt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-313.html.]
Cuộc sống thành phố , thật sự mệt mỏi quá.
Làm gì cũng tranh giành.
Từ Sương từ ngoài , tay còn ôm một đoạn bí đỏ: "Sư phụ tối nay ăn cá nướng, trưa nay chúng món bí đỏ xào trứng muối nhé? Vừa nhà còn hai quả trứng vịt muối."
Vương Anh bật dậy ngay lập tức: "Được!"
Bí đỏ cắt đoạn, ướp cho nước lăn qua bột, cho chảo chiên một . Lòng đỏ trứng vịt muối cắt nhỏ xào cho sủi bọt, cho thanh bí đỏ đảo đều.
Thanh bí đỏ vàng óng bên ngoài bọc bởi lớp trứng muối tan chảy, hương vị mềm mịn, mặn mà hấp dẫn, lớp vỏ giòn bên ngoài của bí đỏ thì mặn thơm, bí đỏ bên trong mềm dẻo ngọt. Vị ngọt mặn xen kẽ , khiến Vương Anh thể dứt .
Buổi sáng trôi qua như một trận chiến, buổi chiều Vương Anh buông xuôi.
Cô giường lơ mơ Từ Sương , cải thảo dự trữ mùa đông mang về nhà thể cất ăn ngay, mà qua một quá trình xử lý nhất định.
Từ Sương hết phơi cải thảo mái nhà, đợi phơi đến khi bẹ rau bên ngoài héo, loại bỏ lá thối bên ngoài, đó dùng dây buộc chặt , xếp thành đống cho thoáng khí. Hơn trăm cân còn tạm, Vương Anh thỉnh thoảng thò đầu nhà thím Mã, liền khỏi tặc lưỡi.
Hơn ba trăm cân cải thảo lớn, xếp thành đống vô cùng hoành tráng.
Nhà thím Lưu cũng hề kém cạnh, nhà nào cũng dựng một ngọn núi cải thảo như cửa.
Tính , cả cái sân duy nhất tham gia việc tích trữ mùa đông , chỉ Trần Đông ở sân một no bụng cả nhà lo đói thôi.
Trần Đông gắp một miếng cá nướng giòn ngoài mềm trong, vô cùng khinh bỉ hành vi của đồ : "Tích trữ cái thứ đó gì, ăn cả mùa đông cải thảo, mặt cũng sắp xanh lét ."
Vương Anh chút khó , mấy năm sống chung, cô cũng hiểu tại Trần Đông say mê đầu cơ trục lợi đến .
Ông lão ăn chay.
Số tiền ông tích cóp trong hai mùa xuân hè, đến mùa đông thì tiêu gần hết.
Ăn ở nhà hàng tính, ông còn lên chợ đen tìm mua phiếu thịt phiếu thực phẩm phụ, cứ đến mùa đông là đổi món đồ ăn cho ở sân .
Vương Anh: "Sư phụ, tỉnh táo . Hai vợ chồng con đều thành phố , e là năm thể kiếm những thứ đồ rừng đó cho nữa."
Chủ đề Vương Anh bàn bạc với Từ Sương từ lâu.
Trước đây những thứ tiện, vì nông thôn liền kề với núi, hai thành phố cũng thể là thăm , mang chút đồ cũng quá đáng.
bây giờ hai thành phố, hết là thời gian thể sắp xếp , về nhà một chuyến mang theo một đống đồ lớn, lâu ngày chẳng sẽ khiến nghi ngờ ?
Cả hai đều chuyển thành hộ khẩu thành phố , vạn nhất tố cáo, thì mất việc .
Nông thôn quản việc đầu cơ trục lợi quá nghiêm, phát hiện thì chỉ là tịch thu đồ, nhưng thành phố thì khác, một vị trí bao nhiêu nhòm ngó, một xuống thì sẽ trống một chỗ.
Địa vị của Trần Đông ai động đến ông , hai vợ chồng cô e là .
Trần Đông còn tâm trí ăn cá nữa, ông lẩm bẩm: "Sớm thì cho hai đứa bay thành phố ..."
Vào thành phố , tuy là thể thường xuyên ăn đồ nghề của đồ , nhưng tiền bạc đột nhiên trở nên eo hẹp.
Vương Anh: "Thôi , ăn xong thì xuống, con bắt mạch cho , sắp đến mùa đông , nhân tiện cũng giảm cân trong mùa đông luôn."
Sức khỏe của Trần Đông vẫn luôn , Vương Anh định nhân cơ hội chăm sóc cho ông .