Gả Cho Đầu Bếp TN 60 [Xuyên Không Trùng Sinh] - Chương 289
Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:07:46
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
289.
Vương Anh gửi một lô mẫu đến bệnh viện, bệnh viện thể tiêu thụ hết lượng lớn như , nhưng vẫn giới thiệu cho Vương Anh một nhà máy d.ư.ợ.c phẩm ở tỉnh.
Sau khi nhà máy d.ư.ợ.c phẩm đến khảo sát, họ khẳng định chất lượng d.ư.ợ.c liệu mà họ trồng, đặc biệt khen ngợi về hình thức.
Năm trăm cân nhà máy d.ư.ợ.c phẩm thu mua, với giá một đồng tư một cân, tuy ít hơn bệnh viện một chút, nhưng đối phương bao luôn việc vận chuyển, giúp đại đội tiết kiệm nhiều công sức.
Khi cầm bảy trăm đồng trong tay, Điền Hữu Phúc cả mơ hồ.
Trồng hai mẫu kim ngân hoa , từ đầu đến cuối mấy bận tâm. Vương Anh cũng mấy khi tìm giúp đỡ, trừ năm đầu khai phá đất và giâm cành tìm xin , đều tự cô lo liệu. Ngay cả năm nay hái hoa, cô cũng phiền nhiều, mà tìm học sinh trường làng đến giúp hái, mấy chục học sinh, ba bốn ngày là hái xong.
Điền Hữu Phúc bật , bảy trăm đồng, hai lời chia cho Vương Anh ba trăm rưỡi.
Vương Anh từ chối, cô trồng kim ngân hoa là để dành tiền, nếu chỉ dựa tiền lương, cô cũng khó kiếm đủ tiền mua việc ở thành phố.
Tuy nhiên, tiền lương của Từ Sương trong hai năm nay tăng lên, bây giờ là bốn mươi hai đồng rưỡi một tháng.
Tiền tiết kiệm tiêu hết của hai cũng tăng lên, bây giờ trong tay hai trăm đồng.
Cộng thêm tiền chia của đội trưởng cho , tổng cộng là ba trăm rưỡi, đủ để giải quyết vấn đề của cô .
Việc chia tiền Vương Anh bàn bạc với Điền Hữu Phúc là lứa đầu tiên Vương Anh lấy một nửa, vì phần đại đội giúp cô nhiều, cho dù lỗ, cũng là thời gian và công sức của Vương Anh. nếu kiếm , năm đầu tiên sẽ chia cho Vương Anh một nửa, những năm cô chỉ lấy một phần mười, vì cô sẽ dạy trồng hoa và d.ư.ợ.c liệu.
Ba trăm rưỡi còn , đội trưởng hết lấy năm mươi đồng chia cho lớn và trẻ em giúp Vương Anh khai phá đất và hái hoa đây, đó phần còn để dành năm tiếp tục khai phá đất trồng kim ngân hoa.
Điền Hữu Phúc giữ một chút, liệu thực tế với công xã, chỉ đại đội liên hệ với nhà máy d.ư.ợ.c phẩm ở tỉnh, sẵn lòng thu mua kim ngân hoa lâu dài ở đây, đại đội họ cơ sở đảm bảo sản xuất lương thực, khai phá thêm vài mẫu đất để trồng d.ư.ợ.c liệu.
Cuối cùng công xã phê duyệt mười hai mẫu đất, Điền Hữu Phúc hài lòng.
Mười hai mẫu đất, một mẫu thể thu hai trăm tám, một năm tổng cộng hơn ba nghìn đồng.
Đủ để mỗi nhà trong đại đội chia vài chục đồng, hơn nữa trường làng của đại đội dùng hai năm , cũng đến lúc xây một trường tiểu học thực thụ.
Năm , Điền Hữu Phúc liền rầm rộ bắt đầu sắp xếp khai phá đất trồng kim ngân hoa.
Vương Anh từ đầu xuân theo dõi sát quá trình trồng và thu hoạch, quá trình sấy khô và d.ư.ợ.c liệu cũng theo dõi cẩn thận. Không trồng , kim ngân hoa cấy ghép trong năm đó hoa. Năm đó tiền bán kim ngân hoa một nghìn đồng!
Đại đội chia tiền, mỗi nhà đều chia mười đồng, tuy nhiều, nhưng lụng vất vả trồng trọt cả năm chắc dư mười đồng.
“Cuộc sống của đại đội ngày càng hơn !”
“Chẳng , mấy năm cuộc sống thế ?”
“Không thiếu ăn thiếu mặc còn kiếm tiền, mấy công xã xung quanh cuộc sống như chúng !”
“ định cho con gái học lên cao, dù bây giờ nhà cũng thiếu tiền học phí một hai năm của nó, vẫn sách nhiều, sách nhiều mới thể giống Vương Anh, bản thể thầy t.h.u.ố.c , còn thể mang tiền về cho đại đội !”
“Chỉ là con bé Anh mấy năm nay vẫn động tĩnh gì… thấy nó cũng kết hôn mấy năm , vẫn thai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-289.html.]
“Đừng bậy, là bác sĩ, ? Chắc là đến lúc thôi.”
“ sai sai , nữa.”
“Ây da, Vương Anh ? Cô ?”
“Đi chứ, chắc chắn là khách sạn, Tiểu Từ đang ở khách sạn mà.”
“Hai vợ chồng tình cảm thật.”
“ thấy, Tiểu Từ và Vương Anh chắc sắp thành phố , năm ngoái chẳng ? Sư phụ của Tiểu Từ ở thành phố đến tìm , điều thành phố.”
“Tiểu Từ thành phố, còn Vương Anh?”
“Chẳng là ? thấy, năm nay chắc chắn là sẽ thành phố đấy.”
…
Vương Anh đạp xe đạp, đến khách sạn thì trán lấm tấm mồ hôi.
Từ Sương đợi ở cửa, thấy cô đến liền đỡ xe đạp: “Sao vội vàng thế, muộn một chút cũng .”
Vương Anh ngây thơ: “Sao thể muộn, muộn lỡ kịp thì ?”
Từ Sương đưa cho Vương Anh một gói giấy nhỏ, Vương Anh mở xem, bên trong là thịt kẹp bánh nóng hổi.
Vương Anh ở ghế , Từ Sương đạp xe vững nhanh, cô yên tâm ăn thịt kẹp bánh ở ghế .
Cắn một miếng, Vương Anh kinh ngạc thốt lên: “Anh cho dầu vừng ? Ngon thật!”
Từ Sương thích vẻ cô ăn một miếng là thể phân biệt ngon dở, mỗi cô ăn uống đều vô cùng mãn nguyện.
“Phải, bánh nhồi bằng dầu vừng, bên trong là thịt kho hun khói một nữa.”
Vương Anh hài lòng ăn ngấu nghiến, loại thịt kẹp bánh nghiêm ngặt mà nên gọi là thịt kẹp bái tử. Bái tử chính là cái bánh bên ngoài, vì thêm dầu vừng và mỡ, khi nhồi nướng lên, lớp trong chồng chất lên , béo ngậy mặn mà.
Nhân thịt bên trong cắt thành hạt lựu, mang theo hương thơm đậm đà, khô mà ngấy, hề chút mỡ nào, nhưng nhai thơm lừng cả miệng.
Vương Anh ăn xong một cái thịt kẹp bái tử, Từ Sương: “Khăn tay ở trong túi áo .”
Vương Anh thò tay túi áo Từ Sương lấy khăn tay , lau tay ôm lấy Từ Sương.
“Ngon quá, thật.”
Vợ chồng vài năm, cách cư xử của hai cũng ngày càng hòa hợp, Vương Anh cuộc sống thuận lợi, luôn thích trêu chọc Từ Sương như .
Từ Sương ho một tiếng: “Lát nữa thành phố chúng ăn mì trộn nhé?”
Vương Anh ăn một cái bái tử như ăn gì: “Được , món mì trộn gà cay sư phụ gần đây còn ngon hơn món gà xào tương đây!”
Gà chiên qua dầu, miếng gà giòn rụm cộng thêm ớt xanh cắt lát và ớt hiểm xào cùng, thịt gà phủ sốt dầu ớt lên mì, hương vị cực kỳ tuyệt vời.