Gả Cho Đầu Bếp TN 60 [Xuyên Không Trùng Sinh] - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:07:28
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

288.

Có lẽ đây , nhưng khi trải qua nhiều chuyện, cuối cùng hiểu .

Bố tin xảy chuyện, từ đầu đến cuối hề xuất hiện, Lý Anh càng một lời nào, chỉ đến tìm để ly hôn.

Hình như khi còn gì cả, mới nghiêm túc nhận bản .

Mọi thứ sẽ bắt đầu thôi.

Sau Tết, Đại đội Bảy chính thức bắt đầu mở trường tiểu học làng.

Số lượng học sinh tuyển hơn nhiều so với dự tính của Điền Hữu Phúc, tuyển hơn hai mươi học sinh.

Những em vốn đang học ở công xã, chỉ cần học quá lâu, đều chuyển về làng, những em học lên cấp lớn hơn thì đành chịu, thể vì vài mà mở riêng một lớp cấp .

Hơn hai mươi học sinh, năm cái bàn lớn trong một phòng học là đủ chỗ, bốn năm đứa trẻ chung một ghế dài.

Tuy đèn điện, nhưng cửa sổ kính, bên trong vẫn khá sáng sủa.

Trên đường tìm Điền Hữu Phúc, Vương Anh gặp Mạch Miêu và Mạch Tuệ tan học về nhà ăn cơm trưa, hai cô bé một đeo chiếc cặp sách vải đơn giản, khoa tay múa chân.

Thấy Vương Anh liền chào hỏi, Vương Anh dúi tay mỗi đứa một viên kẹo: “Hôm nay học quen ?”

Mạch Miêu do dự gật đầu, còn Mạch Tuệ thì líu lo: “Quen ạ! Chúng cháu học nhanh lắm! Cô giáo dạy gì chúng cháu cũng hết!”

Tiến độ của hai chị em nhanh hơn những đứa trẻ khác, vì nền tảng cô Trình Thục Phân dạy đây, hai đứa trẻ là nhóm nổi bật nhất trong lớp.

Vương Anh mỉm hỏi Mạch Miêu: “Mạch Miêu thấy thế nào?”

Mạch Miêu nhỏ giọng : “Cháu thấy… cô giáo dạy đơn giản quá.”

Cô bé khác với em gái, em gái lúc học với cô Trình còn lơ đễnh, còn cô bé thì chăm chú từ đầu đến cuối. Vì nội dung dạy hôm nay đối với cô bé, đều là những gì cô bé học từ lâu…

Vương Anh suy nghĩ một chút, khuyến khích cô bé: “Vậy cháu thể hỏi riêng cô giáo, hoặc xin cô giáo sách cấp , tự .”

Mạch Miêu: “Cô giáo nghĩ cháu phiền ?”

Vương Anh: “Sao cô giáo nghĩ cháu phiền chứ? Không tin cháu cứ hỏi buổi chiều, cô Trương và cô Dương nhất định sẽ vui. Cô giáo đều thích học trò chăm học mà.”

An ủi Mạch Miêu vài câu, Vương Anh giục hai chị em về nhà ăn cơm.

Vì là trường làng, thời gian ăn trưa cho hơn một tiếng, thời gian gấp, nhưng buổi chiều tan học cũng sớm, hơn bốn giờ tan , chủ yếu là nhiều đứa trẻ còn giúp gia đình việc nhà, tan học quá muộn về nhà còn mò mẫm trong bóng tối, còn lỡ việc bài tập.

Vẫy tay chào tạm biệt hai chị em, Vương Anh tìm Điền Hữu Phúc.

Điền Hữu Phúc tự giác đặt bát đũa xuống, Vương Anh mỗi vẻ mặt nghiêm túc đến tìm thế , luôn là vì chuyện chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-288.html.]

Lần là vì mở trường làng,

Vương Anh thẳng: “Đội trưởng, một đề xuất của ?”

“Đội đặc biệt thích hợp trồng d.ư.ợ.c liệu, nghĩ chúng thể khai hoang một mảnh đất ở núi, trồng kim ngân hoa.”

Như sợ đội trưởng tác dụng của kim ngân hoa, Vương Anh : “Chính là nhẫn đông, hoa vàng trắng dại ở núi thấy chứ? Đội luôn hái loại hoa đó vò nát đắp lên vết thương, thể tiêu viêm. kim ngân hoa cũng thể nấu nước uống, khi sấy khô rang lên dùng t.h.u.ố.c cũng nhiều công dụng.”

“Bệnh viện huyện thu mua kim ngân hoa khô rang là một đồng rưỡi một cân, tức là một hào rưỡi một lạng. Sản lượng một mẫu đất hai trăm cân một năm, nuôi vài năm sẽ nhiều hơn, cao nhất thể định ở hơn ba trăm cân. Tính , một mẫu đất một năm thể thu nhập ba trăm đồng.”

“Đương nhiên, bệnh viện huyện lẽ tiêu thụ hết nhiều như , chúng tìm thêm nhà máy d.ư.ợ.c liệu thu mua hoa. nghĩ triển vọng. Đội khai thác vài mẫu đất, mỗi năm ít nhất tiền học phí cho lũ trẻ . Anh thấy ?”

Điền Hữu Phúc Vương Anh một tràng, há hốc miệng: “Cô nghĩ từ bao giờ?”

Ngay cả sản lượng mỗi mẫu đất cũng tính toán .

Vương Anh khan: “Năm ngoái nghĩ , đó thử một chút ở núi. Thấy cũng , nghĩ là tìm cho đội một con đường kiếm tiền.”

Điền Hữu Phúc: “Ý kiến của cô thì , nhưng cũng thật với cô.”

“Công xã chắc đồng ý cho chúng , cứ lấy vườn cây ăn trái của đội , nếu năm đó sớm, căn bản thể mở .”

Tình hình những năm gần đây bắt buộc cẩn thận, đừng là đội sản xuất, ngay cả công xã cũng việc dè dặt. Những chuyện vượt quá quy định đều cố gắng phê duyệt.

Vương Anh: “Anh theo núi xem ? Bây giờ kim ngân hoa cành , xem quyết định cũng muộn.”

Vương Anh dẫn Điền Hữu Phúc núi, chỉ cho Điền Hữu Phúc xem cả núi kim ngân hoa, mà còn cả vườn d.ư.ợ.c liệu nhỏ của .

“Đội trưởng, đội giàu, dựa ruộng là thể. Cho dù đội máy kéo, cũng chắc bằng những cánh đồng bằng phẳng lớn. đội cũng lợi thế, chính là ngọn núi phía .”

đảm bảo với , đội năm nay trồng thử hai mẫu, tháng năm, tháng sáu năm thể thu hoạch, đến lúc đó sẽ rõ. Nếu thấy công xã thể đồng ý, chúng cứ trồng thử hai năm , thành quả hãy xin công xã.”

Vương Anh phân tích lợi hại rõ ràng, Điền Hữu Phúc do dự do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.

Vương Anh nhẹ nhàng thở phào một , đối với d.ư.ợ.c liệu, cô luôn niềm tin.

Không lâu khi xuân, Điền Hữu Phúc cử hơn mười từng giúp ở vườn cây ăn trái đến cho Vương Anh, Vương Anh cũng tốn nhiều hạt giống, mà trực tiếp cắt cành từ cây kim ngân hoa núi để giâm cành.

Phức tạp nhất là khâu khai hoang, đợi đến khi đất khai phá xong, xung quanh rào một vòng hoa hồng gai, cuối cùng cũng trồng hết cành xuống.

Năm đó, kim ngân hoa trồng sự chăm sóc tỉ mỉ của Vương Anh, tám mươi phần trăm đều lớn lên.

Năm thứ hai, kim ngân hoa nở rộ một vùng lớn từ tháng năm, Điền Hữu Phúc đến xem một , xúc động đến mức tay run lên.

Tổng cộng hai mẫu đất, thu hoạch hai đợt hoa bảy tám trăm cân, khi sấy khô và rang lên, cuối cùng thu năm trăm cân d.ư.ợ.c liệu.

 

Loading...