Gả Cho Đầu Bếp TN 60 [Xuyên Không Trùng Sinh] - Chương 267
Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:45:17
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
267.
Tuy là canh chay, nhưng hương vị vẫn ngon. Nước canh màu , đậu phộng mềm, nấm hương dày dặn, củ sen mùa thu thì hầm đến độ bột bùi mà vẫn giòn, c.ắ.n một miếng, thể kéo sợi dài.
Canh củ sen chay ăn kèm với bánh nướng nhân chay, nhân từ cà rốt, trứng và miến, lớp vỏ ngoài mỏng, nướng vàng đều hai mặt. Một miếng bánh một muỗng canh, chỉ miệng, mà còn ấm áp khiến ăn ngon miệng.
Ăn tối xong, Vương Anh lấy giấy bút bắt đầu lập kế hoạch.
Không đợi mấy ngày, Vương Anh tính toán trong lòng, gọi Ngô Quế Hoa cùng đề xuất với Điền Hữu Phúc.
Điền Hữu Phúc Vương Anh chút ngạc nhiên, đây ông bàn bạc với Vương Anh, hỏi Vương Anh một cán bộ nhỏ của đội , chủ tịch hội phụ nữ và kế toán đều , dù lúc đó chức chủ tịch hội phụ nữ đang trống, kế toán của đội cũng lớn tuổi. Vương Anh lúc đó gần như chút do dự từ chối, chỉ rằng bác sĩ chân đất là .
Sao lúc ?
Nếu Vương Anh sự thắc mắc của Điền Hữu Phúc, cô chắc chắn sẽ trả lời.
Chuyện khác cô im là lẽ đương nhiên, dù thì khác cũng , nhưng chuyện giáo d.ụ.c , nếu cô thể góp một chút sức lực, cô sẵn lòng.
Chuyện giống với những chuyện khác!
Vương Anh: “Đội trưởng, đội năm nay bốn thanh niên trí thức đến, chắc chắn sẽ còn đến nhiều hơn nữa. Nhiều thanh niên trí thức như , bình thường đồng kiếm công điểm cũng chỉ một chút, nghĩ, chúng chi bằng xin công xã mở một trường tiểu học nhỏ. Vừa nãy kiểm tra với Chủ nhiệm Ngô, đội hiện hơn sáu mươi đứa trẻ từ năm đến mười một tuổi, học đến mười đứa. Chủ nhiệm Ngô cũng lo lắng, công xã cũng yêu cầu về lượng trẻ em nhập học, nhưng chỗ chúng cách công xã quá xa, cũng thể học tiểu học ở thị trấn Tây Pha. nghĩ chúng cứ xin mở một trường tiểu học , trẻ em của hai công xã xung quanh cũng thể đến đây học gần hơn.”
Điền Hữu Phúc do dự: “ đội cũng chỗ nào để mở trường tiểu học? Nếu xây nhà mới, chẳng tốn tiền ?”
Vấn đề cấp bách nhất mắt là tiền, xây một trường tiểu học, tiền gạch xây nhà, bàn ghế trong nhà, cộng thêm một chi phí phát sinh, đội gánh nổi?
Hơn nữa…
Điền Hữu Phúc cũng nghĩ đến lúc đó thể thu hồi vốn.
Mọi đều nghèo, trẻ em học ở công xã, học phí một học kỳ là hai đồng, đừng coi thường hai đồng . Bây giờ đều sinh nhiều, một nhà bình thường là hai ba đứa, nhiều thì sáu bảy đứa cũng . Tất cả đều học, khoản chi mấy nhà chịu nổi.
Vương Anh còn , Ngô Quế Hoa : “Đội trưởng, đừng từ chối thẳng thừng chứ, bên hợp tác, khó việc.”
Ngô Quế Hoa cũng là khi nhận công việc chủ tịch hội phụ nữ mới , công việc của chủ tịch hội phụ nữ chỉ bảo vệ quyền lợi phụ nữ và trẻ em, mà còn quan tâm đến vấn đề trẻ em nhập học.
Bà vốn ý định trong lòng, Vương Anh nhắc đến, liền nhiệt tình tìm Điền Hữu Phúc bàn bạc.
Điền Hữu Phúc cau mày: “Thu hoạch năm nay của đội các cô cũng thấy , cho dù xây, cũng đợi hai năm nữa ?”
Vừa trải qua một năm thời tiết , lúc ông lấy tiền để xây trường tiểu học?
Ngô Quế Hoa hài lòng, hừ hừ : “Đợi thêm vài năm nữa, đội e là đợi .”
Điền Hữu Phúc chỉ thể xòe tay, đội tiền, ông ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-267.html.]
Vương Anh lấy một tờ giấy tính toán với Điền Hữu Phúc.
“Thực hẳn là . Anh xem, học sinh lúc đầu chắc chắn nhiều, đội thu nhận hai ba mươi đứa là lắm .”
“Hai ba mươi học sinh, cũng cần xây nhà, cứ dùng nhà ở của thanh niên trí thức, gian rộng, mà nhiều phòng trống. Mở một phòng là thể chứa hơn hai mươi học sinh. Bàn ghế thì dễ hơn, bàn thì tìm đóng, ghế là ghế dài, hai mươi mấy đứa trẻ, sáu bảy cái ghế dài là đủ , thiếu thì thể bảo học sinh mang ghế từ nhà đến.”
“Còn những thứ khác, bảng đen thể sơn , phấn tốn nhiều. Học sinh đủ tiền mua sách thì tự chép.”
“Cứ tạm bợ như , học sinh nhiều , hãy tính đến chuyện xây nhà mới.”
“Tính như , học phí cũng cần quá đắt, mỗi học sinh thu một đồng là . Giáo viên thì do các thanh niên trí thức đảm nhiệm, lúc học sinh ít thì nửa ngày lên lớp nửa ngày công, học sinh nhiều , dần dần chuyển giáo viên thành thời gian.”
Ý của Vương Anh khá đơn giản và thẳng thắn: Vấn đề cần giải quyết bây giờ là , mà là .
Cho dù là một trường tiểu học sơ sài đến , điều kiện kém đến mấy, thì ít nhất nó cũng là một trường học.
Không cần quan tâm chuyện khác, chỉ cần giáo viên, thể dạy học, thì cứ dựng khung lên . Còn những chuyện khác, cứ để tính!
Thấy Điền Hữu Phúc vẻ động lòng, Vương Anh thêm một điều.
“Nếu đội sớm, thì hai đội bên cạnh e là sẽ đấy.”
Điền Hữu Phúc khựng , trong khoảnh khắc hiểu ý của Vương Anh.
Chuyện học khó khăn , chỉ khó đội 7, mà hai đội bên cạnh cũng kém cạnh.
Ba đội đều là những đội xui xẻo, cách công xã nhà quá xa, gần công xã khác. Đến lúc những việc bắt buộc ở công xã nhà , thì phiền phức.
Vương Anh sai, chuyện mở trường tiểu học , ông hai đội trưởng bên cạnh nhắc đến từ lâu, nhưng lúc đó là ba đội cùng xây. Địa điểm chọn ở giữa ba nhà, như cũng tiện cho trẻ em học.
Sau cứ trì hoãn mãi, thêm việc bên ngoài luôn lòng hoang mang, ba đội trưởng họ đều tâm nhưng lực bất tòng tâm.
Bây giờ tình hình định hơn một chút, giáo d.ụ.c tiểu học, là thanh niên trí thức dạy, dính dáng đến vấn đề gì khác. Điền Hữu Phúc càng nghĩ càng thấy đề xuất của Vương Anh thiết thực.
Mở trường tiểu học ở đội , chỉ tiền bạc thể dễ thở hơn, mà những thanh niên trí thức đó cũng việc .
Coi như là ông hưởng lợi.
Nếu đợi đến khi các đội khác xây , chẳng sẽ còn lợi ích cho nữa ?
Điền Hữu Phúc xoa tay: “Các cô đợi suy nghĩ .”
Càng nghĩ, càng thấy đề xuất của Vương Anh hữu ích.