259.
“Vậy thì trách ai ? Em trai của chú là một lãnh đạo nhỏ trong công xã, , công xã Lười Biếng đó gan lớn thật, lúa xuân thiên tai, mà bên đó còn bỏ mặc luôn cả mầm mống xảy chuyện trong ruộng! Cứ dựa lương thực dự trữ mà sống qua ngày, chỉ chờ cấp phát lương cứu tế!”
“Lúc trời trở lạnh, bên họ e là thể gom đủ lương thực, mà lương cứu tế cũng một sớm một chiều là , chẳng là sắp c.h.ế.t đói ?”
“Thiên tai thì khó khăn thật, nhưng họ tự cũng lười biếng đến mức kỳ lạ. Cố tình thể ườn ở nhà nửa năm!”
…
Tạ Việt Tiến tiếng xung quanh bàn tán, mặt lúc xanh lúc trắng.
Từ khi công việc ở thị trấn, hầu như bao giờ nhắc đến đến từ .
Công xã Lười Biếng, là một nơi mà ở đây đến là lắc đầu.
Tạ Việt Tiến lớn lên ở làng đến mười mấy tuổi, thứ thấy nhiều nhất là từng đám lớn những đàn ông lớn tuổi lấy vợ trong làng. Người già vợ dẫn theo lớp trẻ vợ, làng họ những năm còn nhà chịu chi thêm tiền để tìm vợ, những nhà ở làng khác thương con gái cũng vì tiền thách cưới mà đồng ý gả con gái về làng.
thì nữa, nhà trong làng thể bỏ tiền thách cưới ngày càng ít, hầu như còn phụ nữ nào gả đến. Đàn ông trong làng còn sinh con gái, sinh con gái đều vứt lên núi, vứt xuống nước.
Cứ thế vài năm, thế hệ của hầu như mấy cô gái.
Người nghèo, lười.
Công xã họ nổi tiếng gần xa là công xã nghèo, đàn ông tuy đông, nhưng mấy ai chịu khó đồng. Những năm còn liên tục mấy năm liền sống dựa lương cứu tế.
Lương cứu tế, vốn là thứ chỉ phát khi thiên tai, thế mà họ cứ một mực trông chờ lương cứu tế. Công việc đồng áng cũng chẳng .
Tạ Việt Tiến lúc hiểu chuyện một chút nhận , nếu cuộc sống , thì ngoài.
Thế là từ nhỏ chịu khó, đầu tiên là chạy đến công xã nhà học, tiền đóng học phí, trốn bên ngoài cửa sổ lỏm. Không lâu thầy giáo dạy học thấy, thầy thấy đáng thương, nên đóng học phí giúp .
Tạ Việt Tiến nhờ thế trường, giấy bút, lấy que gỗ nhỏ đất, thì nhờ giúp việc cho nhà mấy đứa trẻ khác để đổi lấy mẩu bút chì, giấy cũng là nhặt của dùng, lấy nước ướt, phơi nắng cho chữ mờ , chồng lên.
Tạ Việt Tiến học vất vả như , nghiệp tiểu học, thầy giáo cũng thở phào nhẹ nhõm .
Tạ Việt Tiến , học hết cấp hai chẳng ích lợi gì, đội nhà là một cái hố bùn rách nát, ngoài!
Tạ Việt Tiến cố gắng thi cấp ba, thi đậu xong, một chạy thành phố. Lúc đó còn căng thẳng, chợ nhỏ, trộm trứng gà từ nhà, mang chợ nhỏ bán.
Dù gà trong nhà cũng là nuôi, ngoài ăn uống thì chỉ đẻ con, chẳng quản chuyện gì trong nhà.
Tạ Việt Tiến bán trứng gà bán gà, còn chạy lên núi đào rau rừng hái quả dại. Bán giá rẻ, nhưng ít cũng tích góp từng xu từng cắc đủ tiền học phí.
Học hành chật vật đến nghiệp cấp ba, Tạ Việt Tiến học lên nữa.
Anh đây là giới hạn, học tiếp, dù bán m.á.u cũng đủ tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-259.html.]
Tạ Việt Tiến chọn công xã gần huyện nhất để thi công nhân, thi một vòng, cuối cùng cũng việc ở quán ăn.
Từ khi Tạ Việt Tiến bén rễ ở thị trấn Tây Pha, bao giờ về nữa.
Sau ai , tiền đồ, nên đến tìm .
Tạ Việt Tiến thể để đến, quá hiểu cái nết của nhà , thế là mỗi tháng gửi về nhà năm đồng, nhờ mang về hàng tháng.
Sống yên như thế đến bây giờ, Tạ Việt Tiến cảm thấy, đợi đến khi tìm cách tiến thêm chút nữa, vài năm mua một công việc ở thành phố là .
Lúc đó sẽ thoát khỏi ảnh hưởng từ gia đình, cần nuôi dưỡng cả nhà lười biếng nữa.
Cưới Lý Anh, chính là một phần trong kế hoạch cuộc đời của Tạ Việt Tiến.
Anh chia nhà, bây giờ mỗi tháng vẫn thuê nhà. Nếu cưới Lý Anh, khi cưới thể đến ở nhà Lý Anh. Trước hết là tiết kiệm chi phí thuê nhà.
Lý Anh công việc, lúc đó hai cùng tích góp tiền, đủ tiền là thể thành phố.
ai ngờ tính toán như , kết quả hôm nay đ.á.n.h úp.
Mẹ báo một tiếng nào, trực tiếp dẫn theo bố và mấy đứa em trai đến đây!
Hơn nữa thai nữa!
Tạ Việt Tiến những lời bàn tán xung quanh, chỉ tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Lý Anh hét lên: “Tạ Việt Tiến! Chuyện là !”
Tạ Việt Tiến vội vàng giải thích: “Anh Tử em , thật sự bố hôm nay đến, họ sẽ về ngay thôi, chắc chắn sẽ giải quyết thỏa, để em bận lòng…”
Lý Anh tức điên: “Anh lừa ! Tạ Việt Tiến, lừa ! Anh đây còn sẽ lừa !”
Tạ Việt Tiến: “Anh thật sự lừa em mà, Anh Tử, cảnh gia đình với em , chẳng năm nay gặp thiên tai nên mới thành thế ?”
Lý Anh cảm thấy mất mặt, ý định của cô là để họ hàng đến xem cô sống như thế nào, chuyện của cô ho, cũng giấu , đợi chuyện lan , những họ hàng chắc chắn cũng sẽ nể mặt cô lấy chồng mà coi thường cô.
bây giờ thì , ngày trọng đại của cô trở thành một trò .
Lý Anh la lên: “ cưới nữa! cưới nữa!”
Tạ Việt Tiến đau đầu nổ tung, mấy ở ngoài chắp tay, họ hàng xung quanh thì khỏi , nhân viên phục vụ đồng nghiệp trong quán ăn đều thò đầu , còn thi thoảng bàn tán vài câu. Trong mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ, bất kể lúc nào, con trai ở đây tổ chức tiệc lớn, mà bố ruột gầy như que củi như thế đều là chuyện ho gì.
Tạ Việt Tiến chỉ cần dùng ngón chân cũng nghĩ những sẽ bàn tán về như thế nào.
Bạc tình bạc nghĩa, vô lương tâm, đồ vô ơn.
Mà Lý Anh bên loạn lên, Lý Anh lóc đòi cưới, họ hàng bên cạnh đều là nhà gái, lúc can ngăn , ngăn cũng xong, khuyên bảo cũng khó.