Em là mùa xuân là ánh trăng sáng trong lòng anh - chương 34

Cập nhật lúc: 2025-11-12 15:00:10
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi biểu diễn văn nghệ  mừng năm mới tổ chức buổi tối. Nhà trường dựng sân khấu sân , bãi cỏ phủ đầy bóng râm; từ sân khấu, chỉ thấy một đám đông chen chúc.

Hôm nay mây đen dày đặc, che khuất mặt trăng, nhưng may mắn , trời vẻ gì là sẽ mưa.

Sân khấu chiếu sáng , đèn sân chơi đều bật sáng. Đến bảy giờ, vị trí, và hiệu trưởng là đầu tiên bước lên sân khấu.

Sau khi tập luyện nhiều ngày, Lâm Kỳ hề lo lắng. Cô chỉ cảm thấy váy áo phần của quá lạnh. Cô đ.á.n.h giá quá cao khả năng chịu lạnh của và đ.á.n.h giá thấp đêm đông.

Vì áo khoác của cô đều khá giản dị, Lâm Kỳ lo rằng mặc một chiếc áo khoác ngoài váy sẽ , nên cô lén lấy một chiếc áo vest từ tủ đồ của Chu Duyệt mà xin phép . Giờ đây, mặc chiếc áo khoác đó, cô mới phát hiện , ngoài việc trông thì nó chẳng tác dụng gì khác;. cô sức xoa hai cánh tay, cố gắng tạo ấm cơ thể .

Lâm Kỳ hỏi cô gái mặt: "Xin hỏi, bây giờ là tiết mục nào ?"

Cô gái ló đầu và đáp: "Là tiết mục của câu lạc bộ nhảy đường phố."

Lâm Kỳ tính toán rằng chắc còn ba bốn tiết mục nữa mới đến lượt .

Giáo viên đặt nhiều kỳ vọng cô và dùng tiết mục kết màn, nhưng Lâm Kỳ từ chối chút do dự. Cô thành thật với giáo viên rằng dễ hồi hộp, đặc biệt là về cuối, và càng hồi hộp thì càng dễ mắc .

Giáo viên nhớ tiết mục của cô ở liên hoan nghệ thuật và miễn cưỡng chuyển tiết mục lên .

Chu Duyệt, với tư cách là đại diện cho những học sinh xuất sắc, cũng một bài phát biểu ngắn gọn. Vì bài phát biểu ngắn nên thầy giáo yêu cầu mặc trang phục nghiêm túc. Cậu mặc đồng phục trường, phát biểu cần ghi chú. Sau khi kết thúc bài phát biểu và bước xuống sân khấu, cau mày khi thấy áo khoác của Lâm Kỳ.

"Cậu lấy cái từ khi nào ?" Chu Duyệt cởi chiếc áo đồng phục mùa đông của , phớt lờ những ánh mắt chằm chằm của xung quanh.

Lâm Kỳ khịt khịt mũi: "Sáng nay..."

Chu Duyệt cỏi đưa áo khoác cho cô: "Mặc cái ."

Lâm Kỳ cởi áo vest đưa cho Chu Duyệt , Chu Duyệt cầm lấy và mặc . Kích cỡ vặn hảo, còn cái cảm giác rộng thùng thình như khi khoác Lâm Kỳ nữa.

Bộ đồng phục mang theo ấm của Chu Duyệt bao bọc lấy cô, và Lâm Kỳ cuối cùng cũng thấy đỡ lạnh hơn.

Quả thật, phong cách thời trang phang thời tiết   hợp với Lâm Kỳ chút nào.

hoặc là quá nóng hoặc là quá lạnh.

Sau khi Chu Duyệt rời , cô gái mặt Lâm Kỳ : "Là Chu Duyệt ? Quan hệ giữa hai nhỉ."

Lâm Kỳ nghĩ, ai cũng nghĩ của họ thế nhỉ? Rõ ràng ?

Lâm Kỳ: "Ừ,  là bạn học cũ."

Cô gái ban đầu còn định hỏi tiếp, câu của Chu Duyệt hình như ý rằng chiếc áo đó là do Lâm Kỳ lấy từ chỗ , thế nào cũng thấy gì đó đúng lắm. cảm thấy với Lâm Kỳ Chu Duyệt  đều , dường như cũng chẳng tư cách gì để hỏi loại chuyện như .. 

Vậy nên cô liếc Lâm Kỳ vài . Chẳng mấy chốc đến lượt cô .

Chu Duyệt  trở về chỗ cạnh Đồng Hạo Thần.

Đồng Hạo Thần tò mò kéo áo khoác của   và hỏi: "Cậu lấy bộ đồ ? Không chỉ mặc đồng phục học sinh thôi ?"

Chu Nguyệt: "Cậu lo chuyện của ."

Đồng Hạo Thần đảo mắt: "Sao ? Ai chọc ? nóng tính như , lạnh ?"

Chu Nguyệt: "Không lạnh."

Cậu một chút cũng lạnh ; vì thực , đang bực ai đó đến phát hỏa.

Lâm Kỳ biểu diễn xuất sắc tối hôm đó. Tiếng đàn vang lên, mạnh mẽ đến mức khiến các bạn học sinh thể tạm quên nỗi sợ việc học , mà đó cảm nhận sự yên bình và mộng ảo của ánh trăng. Những hàng cây lớn trong sân trường đung đưa tán lá theo gió, như thể cũng đang hòa nhịp cùng màn trình diễn của cô.

Giây phút nốt nhạc cuối cùng lắng xuống, thể khán giả vỡ òa trong tiếng vỗ tay và reo hò. Lâm Kỳ, tay cầm bó hoa do một học sinh tặng, cúi chào khán giả, muộn màng cảm nhận cảm giác viên mãn và xúc động sâu sắc.

Trước khi lên sân khấu, cô để quên áo khoác của Chu Duyệt ở đó, nhưng lối ở đầu bên , nên cô lấy. Dọc đường , cô gặp nhiều lén cô, thậm chí to gan còn chào hỏi, khiến Lâm Kỳ vô cùng ngượng ngùng.

Lâm Kỳ nghĩ, chắc đây là ngày  thường của Chu Duyệt.

chỗ lên sân khấu, tìm kiếm khắp nơi nhưng thấy áo khoác.

vỗ vai cô; đó là một bạn học khác lên sân khấu. Người đó hỏi: "Tìm áo khoác đồng phục ?"

Lâm Kỳ vội vàng gật đầu: "Vâng, thấy ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/em-la-mua-xuan-la-anh-trang-sang-trong-long-anh/chuong-34.html.]

Người đó đáp: "đàn Chu Duyệt lớp 11, đến lấy ."

Bạn học chắc khối 12; cô chỉ Chu Duyệt, nhận Lâm Kỳ , bạn học cũ của Chu Duyệt, " yêu tin đồn " của Chu Duyệt .

Điện thoại của Lâm Kỳ cũng trong túi áo khoác. Cô co rụt cổ , vẻ mặt đầy phiền muộn, do dự nên đến lớp 11 để tìm Chu Việt .. ăn mặc hở hang như , cô thật sự cả.

Hôm nay cô đeo kính áp tròng, nhưng vẫn theo thói quen nheo mắt xung quanh. Cô do dự vài bước về phía sân chơi, đột nhiên phía cảm thấy ấm áp.

Cô đột ngột và thấy Chu Duyệt đang thở hổn hển bước tới.

"Sao chạy lung tung thế?"

Lâm Kỳ: "Không gì, tớ lấy áo khoác."

Chu Duyệt nhận hoa từ tay cô cầm giúp cô và giúp Lâm Kỳ mặc áo khoác.

Lâm Kỳ run rẩy vì lạnh. Cô vội vàng cho cả hai tay tay áo và kéo khóa đồng phục lên cao. Bộ đồng phục rộng thùng thình kết hợp với chiếc váy dài trông lạc lõng cô.

Sợ Lâm Kỳ vẫn còn lạnh, Chu Duyệt kéo cô về phía ký túc xá.

Đường về ký túc xá qua một lùm cây nhỏ. Vào thời điểm trong năm, lùm cây khá nhộn nhịp; trốn tiết mục để lẻn ngoài.

Chiếc váy xanh lấp lánh và bó hoa hồng đỏ vô cùng bắt mắt, thu hút vô ánh , thậm chí còn chĩa điện thoại về phía họ.

Chu Nguyệt họ bằng ánh mắt sắc lạnh. Người do dự một chút, ngượng ngùng, đặt điện thoại xuống.

Lâm Kỳ lôi chiếc điện thoại rung liên tục từ trong áo khoác và thấy WeChat ngập tràn tin nhắn—chỉ riêng lời mời kết bạn hơn hai mươi , kể tin nhắn đến.

Trong lúc Lâm Kỳ còn đang do dự nên thêm bạn mới , Chu Duyệt lấy điện thoại của cô và xóa hết giúp cô.

Cậu cũng kiểm tra tin nhắn của cô.

Lâm Kỳ tức giận đ.ấ.m : "Trả đaya! Đây là tin nhắn riêng tư! Trả cho tớ!"

Chu Duyệt trả điện thoại cho cô, cô và hỏi: "Tớ xem ?"

Lâm Kỳ tự nhủ: *Cậu nghĩ là ai mà dám xem điện thoại của tớ ?*

Chu Duyệt thêm: " cũng xem video của tớ mà."

Lâm Kỳ: "...???"

Hai chuyện cũng xem là giống   ?!

Lâm Kỳ im lặng; cô nhớ sự ngượng ngùng của ngày hôm đó.

Họ đến ký túc xá nữ. Chu Nguyệt đưa hoa trả cho Lâm Kỳ ,bảo cô lên lầu đồ.

Lâm Kỳ lên lầu, nhanh chóng đồ, tháo kính áp tròng và rửa mặt. Khi xuống lầu, cô thấy Chu Duyệt đang chuyện với dì ở ký túc xá.

"... khí chất ghê. Cậu trai trẻ phúc lắm đấy ."

Chu Nguyệt: ", cháu sẽ."

Lâm Kỳ tò mò Chu Duyệt : "Sẽ gì cơ?"

Người dì đó chen lời : “Cô bé, tóc cột lên trông khác hẳn so với lúc nãy nhỉ.”

Lâm Kỳ  ngượng ngùng một cái.

Lâm Kỳ  trả áo khoác cho Chu Duyệt , lẽ cũng lạnh, nên mặc áo nhanh.

Lâm Kỳ hỏi dì ở ký túc xá gì.

Chu Duyệt đổi chủ đề, hỏi cô xem biểu diễn .

Lâm Kỳ .

Lâm Kỳ: "Đừng đổi chủ đề! Dì gì mà bí ẩn ?"

Chu Duyệt: về nhà thôi

 

Loading...