Em là mùa xuân là ánh trăng sáng trong lòng anh - chương 24
Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:39:19
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có tiếng gõ cửa.
Lâm Kỳ lập tức im bặt, Chu Duyệt cũng từ từ thẳng dậy.
Giọng trầm thấp của Trần Tư Duệ vang lên ngoài cửa: "Chu Duyệt, ngủ ?"
Cô ngoài vệ sinh về thì thoáng tiếng chuyện phát từ phòng Chu Duyệt. Đang phân văn nên gõ cửa , thì thấy đèn trong phòng Chu Duyệt bật sáng .
Chu Duyệt: "Giờ ngủ đây."
Trần Tư Duệ : "Có ai trong phòng ? Hình như tớ thấy tiếng động gì đó. tớ thể ? Vừa chuyện tìm ." Chu Duyệt liếc Lâm Kỳ: "Không , chuyện gì ban ngày "
Trần Tư Duệ : "Vậy tớ đưa đồ cho ."
Trần Tư Duệ quyết tâm mở cửa, nhưng Chu Duyệt cho phép, cô dám tự ý .
Chu Nguyệt suy nghĩ một lát, dụi tắt điếu thuốc: "Chờ chút."
Chu Nguyệt liếc Lâm Kỳ, kéo chăn , nghiêng đầu : "Vào trong trốn ."
Nhớ ngủ chung giường với Chu Duyệt, vẻ mặt Lâm Kỳ chút kháng cự.
Chu Duyệt: "thế tớ cho nhé?"
Cánh cửa cộc cộc, Lâm Kỳ cảm nhận Trần Tư Duệ mở cửa ngay lập tức.
Cô nghiến răng suy nghĩ một lúc. Nghĩ đến khả năng hỗn loạn thể xảy nếu cô và Chu Duyệt ở chung một phòng đóng kín cửa, tắt đèn giữa đêm khuya, cô đành cam chịu chui trong chăn, dám để lộ chút nào.
‘Như thế quá rõ ràng .’ Chiếc chăn phồng lên một cục lớn, ai cũng thể bên trong .
Chu Duyệt đẩy cô lòng .
Lâm Kỳ cứng đờ .
Gần đây Lâm Kỳ luôn mặc đồ lót khi ở nhà; bộ đồ ngủ của cô rộng lắm . Cũng nghĩ đến việc đây khi mặc đồ lót ở nhà hớ hênh , nhưng Chu Duyệt bao giờ ám chỉ nhắc nhở cô, nên Lâm Kỳ đoán là cô từng.
Sau đêm đó, Lâm Kỳ cảm thấy tuy ở nhà, nhưng Chu Duyệt vẫn ở đó, nên thể quá tùy tiện. Vì , cô cố gắng mặc đồ lót khi ở nhà. hôm nay, vì định rửa mặt xong sẽ ngủ, nên vô thức mặc gì cả.
Bây giờ lớp áo ngủ mỏng manh ngăn cản các xúc giác cơ thể . Lâm Kỳ Chu Duyệt mặc quần ngủ chăn; cô thể cảm nhận rõ ràng sự ấm áp và săn chắc từ đùi .
Tương tự, Chu Duyệt cũng cảm nhận tất cả.
Chu Duyệt : "Vào ."
Chu Duyệt bật đèn.
Trần Tư Duệ ngửi thấy mùi khói thoang thoảng ngoài cửa, nhưng khi cô bước thì mùi càng rõ hơn.
Cô ngạc nhiên; cô Chu Duyệt hút thuốc.
"Ừm... Chúc mừng sinh nhật, Chu Duyệt ! Đây là quà tặng cho ." Cô mỉm .
"Cảm ơn , để lên bàn giúp tớ nhé"
Giọng của Chu Duyệt chút khàn khàn, Trần Tư Duệ đoán là do hút thuốc.
"Không ngờ cũng hút thuốc."
Chu Duyệt nhấc mí mắt, "Ừ" một tiếng đáp.
Cậu cầm điện thoại tay, như đang nghịch gì đó, tay thỉnh thoảng luồn chăn.
Lâm Kỳ đang đổ mồ hôi đầm đìa bên trong. Bàn tay Chu Duyệt , ban đầu chỉ nghịch tóc, thỉnh thoảng chạm mặt cô, giờ đưa sâu hơn một chút khi thấy mồ hôi cổ cô, lau mồ hôi cổ.
Rồi tay trượt xuống cổ áo Lâm Kỳ, đến khe n.g.ự.c lấm tấm mồ hôi, nhẹ nhàng lướt qua.
Một , hai , ba ...
Mồ hôi dần lau , chỉ còn cảm giác ngứa ngáy.
Lâm Kỳ run rẩy, dám nhúc nhích.
Cô hy vọng Trần Tư Duệ sẽ nhanh chóng rời .
Trần Tư Duệ gì thêm , chỉ đành đặt món quà lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh : "Vậy tớ đây. nghỉ ngơi nhé."
Cô nhẹ nhàng đóng cửa .
Lâm Kỳ lập tức bật dậy khỏi giường, hổn hển tận hưởng luồng khí mát lạnh từ máy điều hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/em-la-mua-xuan-la-anh-trang-sang-trong-long-anh/chuong-24.html.]
Cô bối rối lạ thường, nghiến răng : "Chu Duyệt, mặc quần?"
"Đàn ông thích ngủ khỏa ." Ít nhất còn mặc đồ lót.
" bình thường vẫn mặc đồ ngủ ở nhà mà."
"Đó là bởi vì Dì Lâm và "
Chu Duyệt ngờ Lâm Kỳ sẽ đến, nếu thì mặc quần dài , hoặc là sẽ .
Lâm Kỳ mím chặt môi. Cô kéo kéo quần áo, nhận thể cãi thắng Chu Duyệt , đành bỏ cuộc: "bỏ , ngủ sớm . Đừng nghĩ ngợi linh tinh gì đấy , rõ ? tớ đây."
Thấy Chu Duyệt châm thuốc, cô tâm trạng , nhưng cũng thêm gì nữa.
Cô rón rén trở về phòng. Giường cô đối diện với máy điều hòa, khí mát mẻ ngay lập tức giúp Lâm Kỳ dễ dàng chìm giấc ngủ.
Sự mệt mỏi khiến ngủ đến tận mười giờ. Lúc lên xe buýt về nhà, trời trưa, nắng gắt.
***
Họ mới về nhà nghỉ ngơi hai ngày thì Lâm phân ph dọn dẹp nhà cửa kỹ lưỡng, với một lý do vẻ khoa trương.
"Hai đứa ở nhà cũng chẳng gì hồn, xong bài tập thì ngủ nướng, sắp lên lớp 12 đấy!! Dù điểm cao cũng lười biếng! Mỗi ngày hoặc là đứa chơi game, thì đứa chơi . Vừa nhà lâu dọn dẹp tử tế, gần đây xem phim truyền hình, dẫn đến đau lưng, cần nghỉ ngơi một chút, nên hôm nay hai đứa dọn sạch sẽ bên trong lẫn bên ngoài cho ."
"Còn con nữa, Chu Duyệt," Lâm , giọng đầy tuyệt vọng. "Nhìn xem quần áo của con chất đống lâu kìa!"
Chu Duyệt: "Chưa đến một tuần."
"Ý con là một tuần á! Quần áo giặt mỗi ngày chứ! Con nên học theo Nữu Nữu ."
Chu Duyệt: "Được ..."
Có là trai , lành lùng thì cũng mắng khi ở nhà thôi.
Lâm Kỳ Chu Duyệt mang quần áo ban công giặt, trong khi cô đối mặt với những công việc mệt mỏi hơn như quét dọn và lau nhà.
Lâm Kỳ: "Mẹ ơi, thế công bằng..."
Mẹ Lâm trừng mắt cô : "cái gì công bằng, con kìa! Con nên tập thể d.ụ.c nhiều hơn ! Hỏi Chu Duyệt xem con béo lên !
Tiếng Chu Duyệt vọng từ ban công: "Ừ."
Lâm Kỳ: "..."
Mẹ Lâm: "Được , nhanh việc . Dọn dẹp đồ đạc trong kho luôn . Mẹ ngủ đây."
Lâm Kỳ dọn dẹp thứ từ trong nhà kho , bất ngờ tìm thấy một cuốn album ảnh dày cộp.
"Chu Duyệt ! Mau đây! Tớ tìm thấy cuốn album ảnh cũ nè!"
Lâm Kỳ lật xem album ảnh, trang đầu tiên là ảnh hai lúc nhỏ.
"Chu Duyệt , hồi nhỏ cũng như tớ thôi."
Chu Duyệt tiến , nhéo gáy cô, lời: "Ai sinh chứ?"
Những trang tiếp theo ảnh chụp chung của họ, nhưng nhiều ảnh của Lâm Kỳ, bao gồm một bức ảnh cô bé mừng sinh nhật một tháng, một bức ảnh cô bé cầm s.ú.n.g máy đồ chơi, và một bức ảnh cô bé ngã xuống nhưng vẫn cố kìm nén nước mắt.
Phải rằng, Lâm Kỳ hồi nhỏ chẳng khác gì một .
Lâm Kỳ lật thêm vài trang nữa, thấy một tấm ảnh chụp chung của hai : "tấm tớ ấn tượng . Hình như tớ nhờ dạy tập ."
Vẻ mặt Lâm Kỳ chút ghét bỏ: "tớ từng thấy đứa trẻ nào lớn như mà vẫn ."
Lâm Kỳ và chạy từ sớm, nhưng cô bé học muộn, chỉ bi bô gọi "Bố" và "Mẹ".
Sau , vì bố cứ chỉ Chu Duyệt và : "Đây là mặt trăng của nhà họ Chu", nên bằng cách nào đó, cô bé cũng học cách "mặt trăng".
Chu Duyệt thì ngược ; bé đến hai tuổi mới vững vàng, nhưng từ nhỏ khả năng chuyện , chào hỏi xung quanh. Hồi nhỏ, bé thường gọi Lâm Kỳ là "chị", nhưng khi học thì còn gọi như nữa.
"'Mẹ tớ hồi đó bố nghi ngờ vấn đề về trí tuệ, tay chân phối hợp , nên bệnh viện kiểm tra nhiều .' Lâm Khỉ tỏ vẻ hả hê
Chu Duyệt bình tĩnh đáp: "Thực tế chúng minh tớ là là thiểu năng trí tuệ."
Chu Duyệt đưa tay định trang mới nhưng Lâm Kỳ ngăn .
Lâm Kỳ: "Đừng lật nhanh thế."
Những trang ảnh chụp lúc họ năm sáu tuổi. Hầu như trong mỗi bức ảnh, Chu Duyệt đều ôm chặt Lâm Kỳ, trong một bức ảnh khác, Chu Duyệt bệt xuống đất , còn Lâm Kỳ mặt, an ủi .