Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Ngoại Truyện: Kết Thúc Và Khởi Đầu

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:54:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tám năm , chia tay ở huyện Ninh Bình, Thẩm Ninh Tuệ và Hoắc Đình trao đổi cách thức liên lạc. Ban đầu cô chỉ nghĩ đó là khách sáo, nhưng ngờ chẳng bao lâu nhận thư Hoắc Đình gửi cho .

Anh trở về quê nhà để điều trị dứt điểm căn bệnh. Quá trình chữa trị kéo dài, buồn chán, nên bắt đầu học theo bác sĩ. Anh nghĩ, nếu một ngày nào đó lặp tình cảnh , nhất định sẽ để Thẩm Ninh Tuệ tất bật một nữa, mà sẽ đủ khả năng giúp cô.

Sau khi khỏi bệnh, Hoắc Đình tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc. Nhà họ Hoắc đông , nhưng thật sự cận với thì hiếm. Một trong ít đó là Hoắc Thừa Hiên – bằng tuổi .

Ngày bé cả hai từng thiết, nhưng càng lớn sự khác biệt về phận và năng lực khiến Thừa Hiên xa dần. Từ chỗ là em , nay Hoắc Thừa Hiên chẳng khác nào xa lạ, thậm chí còn mong sớm c.h.ế.t .

Chuyện , chính là do Hoắc Thừa Hiên sắp đặt.

Hoắc Đình cảm thấy bất thường: Thừa Hiên thể nắm chính xác vị trí của ở Hoa Quốc? Điều tra kỹ, phát hiện chuyện liên quan đến bạn gái mới của Thừa Hiên – Tô Tâm Liên. Bề ngoài cô chỉ là tiểu thư nhà giàu bình thường, nhưng rõ ràng ẩn giấu điều gì đó.

Tên Tô Tâm Liên… thật quen.

Thẩm Ninh Tuệ ngẫm nghĩ lâu, nhớ . Khi t.h.ả.m họa mưa lũ ở huyện Ninh Bình xảy , cô từng thấy cái tên xuất hiện băng rôn phân phát bánh bao. Và quan trọng hơn, Thẩm Ninh Tuệ vốn là xuyên tiểu thuyết, mà nữ chính của cuốn tiểu thuyết chính là Tô Tâm Liên!

Bao nhiêu năm xuyên , cuối cùng cô cũng gặp nhân vật chính. Dù thích Tô Tâm Liên và Hoắc Thừa Hiên, nhưng họ là nam nữ chính, tất nhiên vận khí sẽ tầm thường. Cô vội thư đáp Hoắc Đình, nhắc vô cùng cẩn trọng với hai .

Từ đó, hai thường xuyên trao đổi thư từ.

Đôi khi Hoắc Đình đến Hoa Quốc, họ cũng tìm dịp gặp , uống , trò chuyện. Dù cách xa bao năm, nhưng mỗi gặp dường như từng cách nào xen .

Mãi cho đến khi Thẩm Ninh Tuệ đặt chân đến Kinh Đô, cả hai mới dần mất liên lạc.

Ngày , từ nước ngoài trở về, Hoắc Đình hạ cánh ở Kinh Đô, chuyển qua nhiều chuyến xe mới đến huyện ở tỉnh Nam để gặp cô. Đường xa vất vả đến thế, vẫn tới. nay, khi cô ở ngay Kinh Đô, đáng lẽ việc gặp gỡ dễ dàng hơn, thì từng trở Hoa Quốc nữa.

Bây giờ, thời gian của Thẩm Ninh Tuệ còn nhiều. Sau một hồi suy nghĩ, cô cầm bút thư cho Hoắc Đình, bày tỏ hy vọng gặp một .

Một tháng , khi đang bàn giao công việc kinh doanh quần áo nữ với thím Chu tại tỉnh thành, Thẩm Ninh Tuệ bất ngờ nhận điện thoại từ Hoắc Đình. Anh đến Hoa Quốc, tối nay thể gặp cô.

Sắp gặp Hoắc Đình … Có lẽ, đây sẽ là cuối cùng trong đời cô còn cơ hội gặp .

“Tuệ Tuệ… Cháu mệt , nghỉ một chút ?” – thím Chu lo lắng hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.

Từ nhỏ, sức khỏe của Thẩm Ninh Tuệ . Thời điểm Tú Phân ly hôn, cô gầy gò như bộ xương di động. Dân trong thôn từng bàn tán rằng e là cô chẳng qua nổi tuổi mười lăm. Nhất là khi Tú Phân bỏ , để mặc cô một ở thôn Ninh Thủy, một cô bé vốn yếu ớt thêm mất … chẳng ai tin cô thể sống sót.

Thím Chu thương tình, bèn đón cô về nhà chăm sóc, nghĩ bụng: dù cũng là đứa nhỏ khôn lớn, giúp chừng nào chừng đó.

kỳ tích xảy . Không những sống sót, Thẩm Ninh Tuệ còn vực dậy cả thôn, dẫn dắt giàu, đem đến cuộc sống mà bao từng mơ ước.

Ba năm , cô rời thôn Ninh Thủy, lên Kinh Đô tìm Thịnh Vân Tế. Từ đó, thím Chu hầu như gặp . Nào ngờ mới ba năm ngắn ngủi, Thẩm Ninh Tuệ trở nên yếu ớt như thuở mười lăm tuổi.

Đáng lẽ đang ở độ tuổi đôi mươi – thời gian tươi , căng tràn sức sống nhất, cô như một đóa hoa chớm nở vội úa tàn.

Việc kinh doanh quần áo nữ vốn đòi hỏi gu thẩm mỹ thời đại, nắm bắt tâm lý khách hàng. Người trong thôn khéo, nên mảng luôn do Thẩm Ninh Tuệ trực tiếp quản lý. Giờ đây, cô dần chuyển phần lớn cổ phần cho thím Chu, chính thức để bà trở thành cổ đông của công ty.

Mặc dù trướng nhiều tài giỏi, cứ tiếp tục theo quy chế đây thì vẫn thể duy trì hoạt động của công ty, thím Chu chỉ cần hưởng cổ tức mỗi năm là . Đây rõ ràng là chuyện lành vô cùng, nhưng thím Chu chẳng vui chút nào.

Nhìn khuôn mặt xám xịt của Thẩm Ninh Tuệ, thím Chu mở một chai nước khoáng đặt tay cô, chỉ sợ cô khát đói.

"Cháu mệt." Thẩm Ninh Tuệ hồn, mỉm với thím Chu: "Có một bạn đến gặp cháu, tối nay sẽ đến. Chúng cháu hẹn gặp ở bờ biển..."

Thẩm Ninh Tuệ , khuôn mặt xám ngoét hiếm hoi ửng lên một chút hồng: "Cháu trang điểm thật xinh để gặp . Thím Chu, thím chọn quần áo cùng cháu , tiện thể cho thím luyện tay nghề luôn?"

"Được chứ." Thấy Thẩm Ninh Tuệ vui vẻ như , thím Chu liền gật đầu lia lịa.

Cuối cùng, Thẩm Ninh Tuệ chọn một chiếc đầm màu tím nhạt, phối cùng đôi giày bệt màu trắng đơn giản.

Màu tím là gam màu dễ tạo cảm giác đầy đặn, hợp với làn da trắng nhưng quá gầy gò như Thẩm Ninh Tuệ. Vốn dĩ trông cô như sắp cơn gió cuốn , khi khoác lên chiếc đầm tạo cảm giác mập, toát lên vẻ mảnh mai yếu đuối khiến khỏi động lòng.

trang điểm nhẹ nhàng. Sau khi thoa phấn và son môi màu hồng nhạt lên mặt, sắc mặt cô lập tức hơn hẳn, cũng tinh thần hơn.

Mấy năm nay tỉnh thành chú trọng phát triển cơ sở hạ tầng, bờ biển chỉ lắp đèn đường, mà còn cả con đường lát đá bãi cát dành riêng cho dạo.

Hoàng hôn buông xuống, gió biển thổi tung mái tóc dài của cô. Vào khoảnh khắc cuối cùng khi ánh chiều tà tắt hẳn, Thẩm Ninh Tuệ thấy gặp.

Hoắc Đình xuống xe, đưa mắt tìm thấy cô giữa đám đông, đó lập tức thẳng về phía cô.

Anh cao, nổi bật giữa đám đông phương Nam. Không chỉ dung mạo xuất chúng, mà cả xe sang lẫn trang phục đều toát lên vẻ đắt tiền, đường khiến ai cũng ngoái .

Không ít tò mò sang. Khi thấy Hoắc Đình mặt Thẩm Ninh Tuệ, họ nhịn mà mỉm .

Trai tài gái sắc, một cặp đôi thật mắt. Cả hai chỉ đó thôi cũng là một bức tranh sơn dầu tuyệt , khiến hâm mộ, nhịn mà chúc phúc.

Ba năm gặp, Hoắc Đình gầy một chút, cằm lún phún râu, nhưng ánh mắt cô thì hề đổi.

Lúc mặt cô, thậm chí Thẩm Ninh Tuệ còn cảm giác ba năm qua chỉ là một giấc mơ, hai từng xa cách.

Thấy Hoắc Đình chằm chằm , Thẩm Ninh Tuệ sờ sờ mặt: "Anh cứ em như ... Mặt em dính gì bẩn ?"

"Em trang điểm ." Hoắc Đình : "Rất ."

nguyenhong

Thẩm Ninh Tuệ chỉ sợ Hoắc Đình điều gì đó qua khuôn mặt . Thấy quả nhiên đàn ông bình thường như Hoắc Đình gì cả, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

"Em còn tưởng son môi của em lem chứ." Thẩm Ninh Tuệ .

Ánh mắt Hoắc Đình dừng môi cô một lúc, một hồi lâu mới từ từ chuyển hướng.

Thẩm Ninh Tuệ thích biển, cho nên mỗi gặp Hoắc Đình, nếu gần đó biển thì cô luôn chọn bờ biển.

Lúc gió biển thổi hiu hiu, hai dạo dọc theo con đường lát đá ven biển. Thẩm Ninh Tuệ : "Em một tin và một tin về em chia sẻ với , tin nào ?"

"Tin ." Hoắc Đình đáp.

"Tin là, thôn Ninh Thủy chính thức phê duyệt cơ sở trồng Kim Tuyến Liên. Kim Tuyến Liên hoang dã trong thôn chính phủ tiếp quản. Chỉ cần vị t.h.u.ố.c Kim Tuyến Liên còn sử dụng, cuộc sống của dân trong thôn Ninh Thủy sẽ đảm bảo suốt đời." Thẩm Ninh Tuệ mỉm với Hoắc Đình: "Nể tình chúng quen bao nhiêu năm, nếu cần thì em thể tặng miễn phí cho một ít d.ư.ợ.c liệu. Em chắc chắn sẽ chọn loại nhất cho ."

Thấy nụ của cô rạng rỡ, Hoắc Đình bèn khẽ gật đầu.

"Còn tin thì... thành tích học tập của em lý tưởng cho lắm, đạt điểm em mong , trường đại học em thích. Hoặc là em đến trường em thể học, hoặc là ôn thi thêm một năm nữa." Thẩm Ninh Tuệ nhăn mặt .

Khi cô mới xuyên đến thế giới thì mới nghiệp cấp ba.

Nếu lúc đó lập tức cho cô trường tĩnh tâm học hành, chắc chắn cô sẽ đạt thành tích hơn.

lúc đó Thẩm Ninh Tuệ đến cơm cũng sắp mà ăn. Bận rộn suốt năm năm, mãi cho đến khi lên Kinh Đô ở cùng Kỷ Thư Hoa thì cô mới bắt đầu việc học.

Xa cách bài vở bao nhiêu năm, chỉ kiến thức thi đại học mà cô học ở kiếp đều quên sạch, mà ngay cả thói quen học tập hình thành từ hồi cấp ba cũng mất hết. Muốn tự xây dựng thì thực sự quá khó khăn.

Sức khỏe cô , mỗi ngày cô còn bận rộn việc việc , thể tĩnh tâm học hành. Cuối cùng đến điểm sàn cũng qua, Thẩm Ninh Tuệ chút cam lòng.

Khi nhắc đến chuyện , trong lòng cô vẫn còn chút ấm ức.

Hoắc Đình thấy cô thất vọng, bèn an ủi: "Nếu em thì thể thư giới thiệu cho em. Không ít trường quốc tế cân nhắc nhiều đến thành tích, luôn cách..."

"Không , . Nếu em nhờ để cửa , thì chẳng những nỗ lực đây của em đều uổng phí . Chi phí chìm quá cao, em chấp nhận kết quả như ." Thẩm Ninh Tuệ hừ hừ đáp.

Hoắc Đình hiểu tính cách của cô. Xưa nay cô luôn hiếu thắng, nên khuyên cô đường tắt nữa.

Thẩm Ninh Tuệ Hoắc Đình : "Vậy còn , chuyện gì chia sẻ với em ?"

"Anh bằng em, gì tiến bộ cả. Mấy năm nay vẫn bận rộn chuyện kinh doanh của nhà họ Hoắc, tranh chấp ở cảng biển, khủng hoảng tài chính..."

"Anh em thích nhất những chuyện mà. Mau kể , mau kể ." Thẩm Ninh Tuệ thúc giục.

Hoắc Đình mỉm gật đầu, đó từ từ kể từng chuyện.

Hai năm khủng hoảng tài chính càn quét cầu, đương nhiên nhà họ Hoắc cũng ảnh hưởng. Càng ở vị trí cao thì càng hiểu rõ sự việc một cách tường tận.

Kiếp Thẩm Ninh Tuệ từng về cuộc khủng hoảng tài chính , nhưng dù cũng là chuyện xảy khi cô sinh , bởi cô chỉ qua chứ hiểu rõ cụ thể.

Lúc với tư cách là trong cuộc, Hoắc Đình phân tích cặn kẽ, từ từ kể khiến Thẩm Ninh Tuệ đến mức gần như mê mẩn.

Tuy cô bắt đầu kinh doanh, tham gia ba ngành nghề là quần áo nữ, hàng tiêu dùng nhỏ và d.ư.ợ.c liệu, nhưng so với những ông trùm kinh doanh , việc ăn của cô chỉ như trò chơi trẻ con, mưa bụi mà thôi. Đừng là so với nhà họ Hoắc, bất kỳ một thương vụ nào trong tay Hoắc Đình cũng nhiều hơn bộ tài sản của cô cộng .

Thẩm Ninh Tuệ cũng nản lòng.

Điểm xuất phát của cô thấp, tự nhiên sẽ chậm hơn những thừa kế gia tộc như Hoắc Đình. Nếu cho cô đủ thời gian, cô tự tin một ngày nào đó cũng thể...

Thời gian. Tiếc là thứ cô thiếu nhất chính là thời gian.

Nghĩ đến tình trạng sức khỏe của , Thẩm Ninh Tuệ thoáng thất vọng cúi đầu. Thấy Hoắc Đình cô với vẻ lo lắng, Thẩm Ninh Tuệ vội vàng lấy tinh thần, tiếp tục lắng Hoắc Đình .

Sức khỏe của Thẩm Ninh Tuệ , cô vài trăm mét nổi nữa. Cô đ.ấ.m đấm chân, giả vờ mỏi chân tìm chỗ .

Ven biển ít quán cà phê lãng mạn. Hai gọi hai ly nước, thưởng thức gió biển và ánh trăng, trò chuyện đến tận đêm khuya. Mãi cho đến khi quán cà phê đóng cửa, cả hai mới lưu luyến dậy chuẩn rời .

Sóng biển nhẹ nhàng vỗ bờ cát, bào mòn những viên đá cuội thô ráp, để lớp cát trắng mịn màng trải đều ven bờ.

Thẩm Ninh Tuệ cúi đầu bãi cát chân, mấy định mở miệng điều gì đó, bắt đầu từ .

Điều cô với Hoắc Đình chỉ là sự nghiệp.

Còn tình trạng sức khỏe của cô, tình cảm của cô, cô đều cho hết.

thể .

Dừng ở đây thôi. Trên tình bạn tình yêu là kết cục viên mãn và phù hợp nhất giữa cô và .

"Hôm nay thời tiết thật , thời gian tới sẽ luôn là những ngày trời." Thẩm Ninh Tuệ hít một thật sâu, kìm nén cảm xúc ngẩng đầu mỉm Hoắc Đình.

Thẩm Ninh Tuệ bất ngờ phát hiện Hoắc Đình đang cúi đầu , bao lâu.

Hoắc Đình Thẩm Ninh Tuệ, thấy ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tì vết của cô. Đôi mắt trong veo, đôi môi hồng phớt còn yêu kiều hơn cả hoa đào mùa xuân. Cuối cùng chỉ khẽ thở dài : " , trăng đêm nay thật ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/ngoai-truyen-ket-thuc-va-khoi-dau.html.]

"Vậy em về đây." Thẩm Ninh Tuệ : "Chúng chia tay ở đây, gặp ."

Lông mi Hoắc Đình khẽ run lên: "Lần ... gặp ."

Hai nhẹ nhàng ôm ánh trăng, giống như lúc chia tay tám năm . Cả hai ôm chào tạm biệt, rời .

Vừa qua khúc quanh, Thẩm Ninh Tuệ vững nữa. Cô vịn tường thở dốc dữ dội, đó chân tay dần trở nên cứng đờ, cả kiểm soát mà ngã thẳng xuống đất.

"Ninh Tuệ, Ninh Tuệ? Cháu chứ?"

Trước mắt tối sầm , giác quan đều đang từ từ thoái hóa. Cô như nhốt trong một lớp vỏ dày, rõ, thứ bên ngoài.

Thẩm Ninh Tuệ cố gắng mở to mắt, vô hồn bóng phía một lúc lâu, đó mới thở hổn hển : "Thím Chu? Chẳng thím về , thím ở đây?"

"Thím yên tâm về cháu. Cháu , tay lạnh ngắt thế . Cháu còn dậy ? Thím đưa cháu đến bệnh viện nhé?" Thím Chu Thẩm Ninh Tuệ thở hổn hển đau đớn, kìm nấc lên: "Bên cạnh điện thoại công cộng. Thím gọi 120, cháu đây đợi thím nhé. Thím về ngay."

"Vâng... phiền thím ." Thẩm Ninh Tuệ khó nhọc . Cô ngửa đầu , yếu ớt dựa tường.

Thôn Ninh Thủy chính phủ tiếp quản, còn lo đến chuyện Kim Tuyến Liên kẻ cướp , khiến dân trong thôn còn nhà để về nữa.

Công việc kinh doanh trong tay cô cũng giao cho những đáng tin cậy.

sẵn di chúc từ . Số tiền cô để tiết kiệm trong ngân hàng đều quyên góp cho những trẻ em gái cần giúp đỡ ở những vùng núi xa xôi hẻo lánh hơn.

Thoáng chốc, cô đến thế giới tám năm.

Dài đằng đẵng mà cũng thật ngắn ngủi.

Những năm qua, cô chứng kiến quá nhiều cái c.h.ế.t và sự chia ly.

Thịnh Tiểu Mãn mất , Tú Phân mất , ông Kỷ Minh Viễn mất , Kỷ Thư Hoa mất , Bạch Khải Trí mất . Cả Diêu Tinh từng hy vọng cứu sống...

Trong đầu Thẩm Ninh Tuệ hiện lên vô vàn ký ức như đèn kéo quân. Những hình ảnh về từng gặp khi đến thế giới lượt hiện về.

Thật đáng tiếc.

Trong cơn đau đớn, cô khẽ thở dài.

Nếu sớm sẽ như thế , khi gặp Thịnh Tiểu Mãn thì cô nhất định sẽ khuyên nhủ cô thêm vài câu.

Sau khi nhận tờ giấy ông Kỷ Minh Viễn đưa, cô nhất định sẽ đến thăm ông sớm hơn.

Cô sẽ trơ mắt Tú Phân trở về nhà họ Bạch chịu chết, như những bi kịch đó sẽ xảy ...

Bao nhiêu con sống sờ sờ như .

Giá như thể một nữa.

Làm một nữa, để những với bao nuối tiếc sống một cuộc đời hạnh phúc, viên mãn.

Tầm của cô ngày càng mờ , cuối cùng biến thành một màu đen kịt.

Thẩm Ninh Tuệ thấy, thấy, thậm chí dần dần còn cảm nhận thể của nữa. Trong một gian tĩnh lặng, đen tối, cô lặng lẽ chìm giấc ngủ sâu...

rằng lâu khi cô rơi hôn mê, Hoắc Đình xe cũng dần mất ý thức, đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Khi xảy t.h.ả.m họa mưa lũ ở huyện Ninh Bình, vì cứu chữa kịp thời nên mấy Hoắc Đình rơi tình trạng cận kề cái chết. Mặc dù nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Ninh Tuệ, miễn cưỡng kéo khỏi cửa tử, nhưng vết thương nhiễm trùng để di chứng vĩnh viễn. Dù thể chất của vượt xa thường, nguồn lực y tế hàng đầu của nhà họ Hoắc thì cũng vô ích.

Sức khỏe hủy hoại, cách nào bù đắp .

Những năm qua, sức khỏe của ngày một yếu . Kể từ ba năm , nhiều cơ quan nội tạng suy kiệt, gây hàng loạt biến chứng. Nhìn bản ngày càng gầy gò, tiều tụy trong gương, Hoắc Đình bao giờ trở Hoa Quốc gặp Thẩm Ninh Tuệ nữa.

Ba năm xa cách, cô chủ động mời gặp. Hoắc Đình , nếu thì e rằng cả đời sẽ còn gặp nữa. Anh bèn nhờ bác sĩ và nhà tạo mẫu tìm cách giúp , để trông giống bình thường hơn một chút, tuyệt đối đừng để Thẩm Ninh Tuệ điều gì bất thường.

May mắn , Thẩm Ninh Tuệ phát hiện điều gì cả. Họ trò chuyện lâu, trải qua một đêm vui vẻ.

Trong lòng mãn nguyện, nhưng cam tâm.

Những lời kịp , cái hẹn bao giờ thể gặp nữa...

Nếu thời gian thể ngược, liệu chuyện khác ?

Hoắc Đình cảm thấy đưa phòng phẫu thuật. Một nhóm bác sĩ vây quanh , dốc hết sức lực cứu sống , nhưng vô ích.

Anh chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nhẹ bẫng, ý thức dần trôi xa, tiến một nơi tối tăm, lạnh lẽo. Những giọt mưa rơi . Anh lao trong bụi cỏ ven khe núi, xung quanh tĩnh lặng và nguy hiểm, như thể lưỡi d.a.o sắc bén thể đ.â.m bất cứ lúc nào...

"Hắn ở !"

Một tiếng hét lớn vang lên từ bên cạnh. Hoắc Đình theo bản năng né sang trái, tránh một đòn chí mạng.

Anh bừng tỉnh, gần như kinh ngạc xung quanh.

Đêm mưa, núi hoang, một nhóm đang truy sát ...

Đây là... tám năm ???

Ngay lúc tưởng đang rơi ảo giác, một lưỡi d.a.o đ.â.m mạnh lưng. Cơn đau dữ dội quét qua , Hoắc Đình chỉ cảm thấy một bên tay tê dại, nửa gần như mất hết cảm giác. Phần cơ thể còn cử động thì chỗ vết thương đau nhói, như đ.á.n.h gục .

Quá chân thật, mơ!!!

Hoắc Đình loạng choạng chui bụi cỏ để ẩn náu, quan sát xung quanh.

Trước mắt là hai con đường để thoát .

Một là men theo đường núi ẩn xuống núi, đường tắt trung tâm huyện Ninh Bình.

Tám năm , chọn con đường . Mặc dù quả thực tránh sự truy sát, nhưng đúng lúc xảy t.h.ả.m họa mưa lũ, con đường giữa trung tâm và ga tàu nước lũ nhấn chìm.

Hoắc Đình vật lộn con đường lâu. Cuối cùng khi khỏi dòng nước bẩn, cả bệnh viện trung tâm huyện và bệnh viện dã chiến trong ga tàu đều chật kín . Anh khiêng thẳng mái hiên ngoài trời. Nếu Thẩm Ninh Tuệ, lẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Con đường còn là một con đường thủy nguy hiểm hơn.

Nước mưa dồn ứ đỉnh núi, tích tụ đến một mức độ nhất định phá vỡ lớp đất đá, đổ xuống tạo thành một dòng sông tạm thời.

Trong dòng sông là nước lũ đục ngầu, cuồn cuộn chảy xuống sườn núi, thẳng đến... ga tàu huyện Ninh Bình!

Hoắc Đình nhắm mắt , hít thở sâu vài , cuối cùng chút do dự mà lao xuống dòng sông.

Cuộc đấu đá nội bộ trong nhà họ Hoắc vô cùng khốc liệt. Từ nhỏ huấn luyện đặc biệt, thể chất vượt xa thường. , khoảnh khắc lao xuống dòng sông, lập tức dòng nước nhấn chìm như một chiếc thuyền nhỏ mất lái.

Trước sức mạnh của thiên nhiên, tài giỏi đến cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.

Hoắc Đình cuốn dòng nước lũ cuồng bạo, đục ngầu, mặc cho dòng nước cuốn . Khi trôi qua một khúc quanh, đầu đập một tảng đá.

Hoắc Đình chỉ cảm thấy linh hồn chấn động, ý thức từ từ rời khỏi xác. Tất cả ký ức như một làn khói mỏng, dần tan biến đất trời. 

"Tút tút tút..."

Trong ga tàu huyện Ninh Bình.

Mưa lớn xối xả. Vào giây phút cuối cùng, đoàn tàu lao nhà ga buộc dừng . Khắp nơi đều là thương.

Đội ngũ của ông Kỷ Minh Viễn lập tức hành động, cứu chữa bệnh nhân ngay lập tức.

Thẩm Ninh Tuệ mới trò chuyện xong với ông Kỷ Minh Viễn cũng hề rảnh rỗi, liều cứu cùng với các bác sĩ.

Một xé chiếc khăn lụa màu đỏ của con thành nhiều mảnh, buộc cánh tay các bác sĩ để dễ dàng tìm thấy họ.

Không từ lúc nào, cánh tay nhỏ bé của Thẩm Ninh Tuệ mười lăm tuổi cũng buộc một dải lụa đỏ.

Tiếng tàu gầm rú, tiếng thương rên la, tiếng cầu cứu lóc, bác sĩ và nhân viên vội vã cứu . Trong ga tàu hỗn loạn thành một mớ.

Không ai để ý thấy, một bóng khó nhọc bò lên bờ sông.

Toàn Hoắc Đình đầy vết thương, về phía ánh đèn và bóng xa xa, lê lết đến gần họ.

Anh nhớ là ai, tại ở đây, nhưng sâu thẳm trong não một ý thức khắc sâu xương tủy đang thôi thúc .

Đến ga tàu, tìm một .

Hoắc Đình dốc hết sức lực, khó nhọc bò suốt mấy tiếng đồng hồ mới di chuyển đầy năm mét.

Vết thương nước bẩn ngâm qua, viêm nhiễm sưng tấy. Chỗ nhiễm trùng như hàng ngàn con côn trùng nhỏ men theo vết thương chui , gặm nhấm xương cốt của .

Hoắc Đình kiệt sức ngã xuống bên cạnh. Lúc , một chiếc giày đột nhiên giẫm lên tay .

Ngay đó, một tiếng hét thất thanh của cô gái vang lên. Không đợi Hoắc Đình kịp rõ tình hình, đối phương dùng ô đ.á.n.h tới tấp đầu . Những thùng đồ lộn xộn chất đống xung quanh đổ ập xuống, đè bẹp Hoắc Đình ở cùng.

Vết thương ở bụng chảy m.á.u ròng ròng. Thùng hàng đè lên , che khuất tầm duy nhất của .

Hoắc Đình mê man đó, ngay cả sức để đẩy thùng hàng cũng . Anh chỉ thể dựa một chút bản năng sinh tồn, dùng ngón tay duy nhất còn cử động , ngừng gõ thùng hàng để tạo tiếng động.

Không qua bao lâu, dài như cả một đời , lâu đến mức gần như sắp từ bỏ thì thùng hàng nhẹ nhàng nhấc lên.

Ánh đèn pin xuyên qua bóng tối, chiếu sáng đôi mắt .

Một cô gái gầy yếu đang cúi đầu, kinh ngạc .

"Bác sĩ Kỷ, ở đây còn một !"

Cô gái hét lớn, giọng trong trẻo vang vọng bên bờ sông trong đêm tối.

Hoắc Đình khuôn mặt thanh tú, gầy gò của cô gái.

Cuối cùng... cũng tìm thấy cô.

(Hết)

Loading...