Duyên Khởi Âm Dương - 7
Cập nhật lúc: 2024-05-25 08:51:20
Lượt xem: 581
Chương 7
“Ai?”
Tôi dựng hết tóc gáy, dè dặt đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không hề thấy một ai cả. Thế nhưng tôi vẫn cảm giác căn phòng trở nên vô cùng lạnh lẽo. Đột nhiên cả người tôi run lên, cảm giác hai bả vai như thể bị đóng băng đến nơi, sau đó một làn khói lạnh phả vào trong tay tôi, âm thanh kia lại vang lên: “Tôi ở đây! Tôi đã tìm em mấy trăm năm rồi.”
Một sức hút vô hình kéo tôi nhìn vào trong gương, phản chiếu trong đó một người đàn ông mặc đồ đen. Tôi không nhìn rõ được mặt người đó, nhưng tôi có thể thấy anh ta đang ở phía sau lưng tôi, và hai bàn tay gân guốc của anh ta đang chạm vào bả vai tôi.
“Anh là ai?”
Tôi nuốt khan nước bọt, lấy hết dung khí hỏi. Nhận lại từ người đàn ông kia là một nụ cười xuất hiện trong gương, anh ta nói: “Tôi là chồng em, và tôi vẫn tìm kiếm em mấy trăm năm nay.”
Tôi ngỡ ngàng, ngơ ngác rồi bật ngửa. Chưa kịp nói gì thì anh ta đã đưa tay lên miệng “suỵt”. Tôi cũng bất giác đưa tay lên bụm miệng, đồng thời nghe thấy tiếng cánh cửa đang lục đục mở ra. Quái thật, người đàn ông này đương nhiên là một con ma, vậy ngoài kia là cướp hay lại là một con ma khác?
“Kẽo cà kẽo kẹt…kẽo cà kẽo kẹt…”
Thật là vãi cả linh hồn, cái thứ ngoài kia vừa đẩy cánh cửa cót két vừa ngâm thơ. Tôi nhìn vào trong gương, nụ cười của anh ta tắt ngúm, thay vào đó là vẻ mặt tức giận. Tôi vẫn không tài nào nhìn rõ được diện mạo của anh ta, nhưng lại vô thức cảm thấy tướng mạo của người này thật sự không tệ. Nếu như anh ta là người thì nhất định sẽ trông rất là đẹp trai đấy.
Đúng là mê trai đầu thai không hết!
Khi mà con người ta đã đạt đến đỉnh điểm của nỗi sợ thì khó tránh đại não sẽ sản linh những ý nghĩ lung tung và vô cùng dở hơi, điển hình là tôi lúc này. Trong ma ngoài ma, vậy mà vẫn có thời gian nghĩ tới trai đẹp.
Từ trong bóng tối lúc này tôi nhìn thấy những hình thù đáng sợ đang bò dài lê lết trên tường. Cũng không biết là tôi đã đắc tội với con ma nào nữa mà nó lại tới tìm tôi, và dường như nó không hề nhận biết được người đàn ông kia đang có mặt trong phòng thì phải.
“Ma quỷ xổng lên từ đâu lại dám tác oai tác quái. Dám vô lễ với cả cô dâu của ta?”
Đợi cái bóng kia đến gần, người đàn ông đột nhiên lạnh giọng nói. Cái bóng đột nhiên khựng lại, có vẻ như nó đang đánh giá đối phương, sau đó cười ha hả nói: “Tao muốn xem thử đứa nào dám cướp đồ ăn của tao.”
Đồ ăn ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/duyen-khoi-am-duong/7.html.]
Nghe kiểu con ma kia nói thì tôi là đồ ăn của nó thì phải. Hồi bé hay bị muỗi cắn nên mọi người đều trêu tôi nói là thịt tôi thơm nên mới như thế, vậy hóa ra là thịt tôi thơm thật à, nên ngay cả ma cũng muốn ăn thử đây mà. Người đàn ông như thể bị chọc cười, anh ta cười lạnh rồi nói: “Cũng không xem người mà mày muốn ăn là ai. Mày ở dưới sự giám sát của ai mà lại lơ là như vậy, để một kẻ như mày đi hại người chứ.”
“Quy định dưới kia không tới lượt mày quản, hôm nay mày dám cướp đồ ăn của tao thì tao diệt mày trước.”
Nghe khẩu khí của con ma còn mạnh hơn cả người đàn ông, tôi bắt đầu thấy hơi rén rồi đó. Thế nhưng giây tiếp theo người đàn ông bỏ vai tôi ra, sau đó quay đầu lại đối diện với bóng ma kia rồi lạnh lùng nói: “Tới lượt tao quản hay không mày sẽ được biết ngay thôi.”
Tôi nghe được con ma kia giật mình sợ hãi, nó run run giọng nói: “Mục…hồn.”
Tôi cũng giật mình chắc gần bằng con ma kia, Mục Hồn chính là kẻ đã g.i.ế.c con ma cô dâu ở bệnh viện, là kẻ mà người sống kẻ c.h.ế.t đều sợ hãi.
“Mục…hồn ư?”
Đến phiên tôi run rẩy lắp bắp, không ngờ anh ta quay lại và dùng ngữ điệu hết sức dịu dàng nói với tôi: “Em đừng sợ! Em là vợ của anh, anh đến đây là để bảo vệ em.”
Hết nước chấm!
Sống gần ba mươi năm cuộc đời không có lấy nổi một mối tình vắt vai, đến lúc có thì chính là kẻ hơn cả quỷ vương, ma hay người đều sợ hãi. Bởi vậy mới nói, bao nhiêu năm nay hôm nào tôi cũng soi mấy bận và cảm thấy dung mạo của mình không xấu, gia cảnh cũng tốt nhưng sao chẳng có lấy một tên đàn ông nào thích. Hóa ra tôi bị tên quỷ vương này ám cho nên vía nặng không có ai dám tới gần.
Sau đó người đàn ông ném lại cho tôi câu “Đợi tôi nhé” rồi xách cổ con ma kia ra ngoài và biến mất trong màn đêm tĩnh mịch cô liêu. Đây không biết là đêm thứ bao nhiêu tôi mất ngủ, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra với tôi những ngày gần đây. Mẹ tôi dặn tới dặn lui, dặn xuôi dặn ngược rằng không được làm cái này, làm cái nọ vì sợ dính duyên âm. Nhưng giờ thì hay rồi, thành “vợ” của Mục Hồn luôn. Mẹ tôi mà biết được chuyện này chắc bà sốc đến mức suy tim mất.
Thế là hôm sau vì để hỏi thăm thêm về người đàn ông Mục Hồn kia mà tôi lại lê thân đến bệnh viện, đến nỗi ông bảo vệ tưởng tôi bị ma ám rồi cũng nên. Vì vậy tôi đã bắt gặp ánh mắt kì quái của ông, kèm theo đó là điệu bộ muốn nói rồi lại thôi.
Mấy con ma hết sức ngạc nhiên thì thấy tự dưng tôi lại gọi bọn nó lên chỉ để cho một bịch bỏng ngô. Quả nhiên dù là người hay ma thì trẻ con đều rất dễ dỗ dành, chỉ cần dịu dàng với nó một chút, cho nó ăn đồ ăn ngon thì nó sẽ ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy. Ngay khi được hỏi về Mục Hồn, một đứa vừa sợ sệt vừa ấp úng nói: “Tụi em không biết đâu, ngài ấy đã làm mục hồn nhiều trăm năm lắm rồi. Bọn em chỉ mới c.h.ế.t mấy mươi năm thôi, những gì biết về ngài ấy đều là nghe lại từ những con ma khác. Tụi em gan nhỏ lại chẳng có chút pháp lực nào cả, mỗi ngày đều nghĩ làm sao trốn khỏi tầm mắt ngài ta càng xa càng tốt.”
“Hỏi mấy con ma khác à…”
Tôi nhìn quanh quất rồi nói: “Vậy gần đây có con ma khác nào không?”
Mặc dù hỏi nhưng tôi cũng bắt đầu nổi gai óc, may mà mấy đứa nó đều lắc đầu nói không có. Bởi vì nơi đây bây giờ nhiều người qua lại, ánh nắng lại gai gắt nên không có con ma nào muốn xuất hiện đâu. Một con ma lại cho tôi ý kiến tồi thế này: “Chị nên tìm mấy con ma sắp thành quỷ, bọn nó hay làm chuyện xấu nên sẽ biết rõ về Mục Hồn lắm.”
Con này vừa nói xong thì bị con khác trông có vẻ lớn tuổi hơn chút cốc đầu, nó nói: “Mày xui như thế chẳng khác nào bảo chị ấy chui đầu vào chỗ chết. Chị, hay là như thế này đi, buổi tối khuya chị hẵng quay lại, lúc ấy âm khí hưng thịnh nên sẽ có rất nhiều “con ma khác” xuất hiện. Đến khi đó bọn em hỏi cho chị.”