Duyên Khởi Âm Dương - 46
Cập nhật lúc: 2024-05-25 09:04:45
Lượt xem: 238
Chương 46
Tôi vừa mới leo lên xe chưa kịp lái đi thì giật mình khi nhìn thấy ghế bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người. Tôi quay sang nhìn thì thấy khuôn mặt quen thuộc và ám ảnh trong quá khứ, vì vậy không kìm được mà buộc miệng nói: “Thùy An, đã lâu không gặp!”
Thùy An có chút giật mình quay sang nhìn tôi, sau đó lại nở một nụ cười chua xót nói: “An Tư, xin lỗi công chúa.”
“Ta không biết rằng liệu sau tám trăm năm, lời xin lỗi kia có còn cần thiết hay không…”
Tôi chỉ nói bang quơ, nhưng Thùy An lại kích động nói: “Em không dám mong cầu được công chúa tha thứ sau tất cả những gì mà em đã gây ra. Nhưng em thật sự muốn xin lỗi người, em không thể ngờ rằng sau ngần ấy năm em vẫn có thể đối diện với người và nói lời xin lỗi.”
“Vậy xem ra cô đã hối hận rất nhiều nhỉ. Xem ra cô cũng không được anh ta đối xử như con người rồi.”
Tôi cười khẩy nói, Thùy An rất buồn bực trả lời: “Công chúa không cần mỉa mai em. Em đã phạm một tội tày đình thời ấy, ngay cả nơi chốn lầu xanh cũng không dung chứa nổi em. Em không dám biện minh nói rằng bản thân em đã bị ma quỷ xui khiến, chỉ có thể nói là em bị những ham muốn hèn hạ của bản thân làm mờ mắt mà thôi. Sau khi công chúa qua đời, hắn ta không cần đến em để khiêu khích công chúa nữa cho nên liền bị hắn hãm hại. Bị người ta bắt gian tận giường em ăn nằm với một người đã có vợ, cha em sốc đến mức ngã quỵ và qua đời ngay sau đó. Còn em bị người ta cởi hết quần áo rồi ném ra giữa đường lớn, nhục nhã đến cực hạn.”
“Đó là tất cả những gì mà cô đáng phải chịu khi dám chơi đùa với hổ. Cô tưởng rằng anh ta sẽ cho cô uống thuốc trường sinh với mình ư. Tôi đã nhiều lần cảnh báo cô hãy đề phòng anh ta nhưng cô vẫn không để vào tai. Có phải khi ấy cô cho rằng bản thân rất hãnh diện và tôi rất đáng thương không. Nhưng cô không biết rằng tôi đáng thương mười thì cô cũng đáng thương chin chứ không kém bao nhiêu. Chỉ có điều tôi là bất đắc dĩ phải bị như thế, còn cô thì là bị người ta dắt mũi trắng trợn nhưng vẫn không hay.”
Tôi tuôn một tràng giang đại hải. Nói thật nếu như tôi mà rơi vào hoàn cảnh như kiếp trước thì chắc tôi sẽ khẩu nghiệp nhiều lắm, tôi nghĩ là tôi sẽ bị g.i.ế.c vì tội khẩu nghiệp chứ không phải vì gây nghiệp đâu. Mãi nói mà chẳng biết đã lái xe đi đâu, đến khi nhìn qua Thùy An thì cô ta lại gật đầu nói: “Công chúa đang đi đúng đường rồi.”
“Gì vậy, cô đừng làm tôi sợ. Cô điều khiển tay tôi đấy à.”
Thùy An cười, tôi lại hỏi: “Vậy giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Em đưa công chúa đi đến nơi ấy, em muốn sửa sai cho lỗi lầm của bản thân.”
Tự dưng không hiểu sao dù đã qua nhiều năm như vậy những những kí ức kia như thể vừa mới xảy ra hôm qua, khi nhìn thấy Thùy An cười tôi vẫn cảm thấy ám ảnh. Dường như nhìn thấu tâm tư của tôi, Thùy An dịu giọng nói: “Đừng sợ! Giờ đây em chẳng còn đủ sức để hại công chúa nữa đâu. Linh hồn em trốn chạy sự truy đuổi của Mục Hồn đã quá lâu rồi, em cũng đã quá mệt mỏi và đi đến cực hạn. Đợi đến khi công chúa hoàn thành mục tiêu của mình thì em sẽ cùng với tên Thiên Phúc kia đồng vu quy tận.”
“Cùng c.h.ế.t với anh ta? Cô có thể g.i.ế.c anh ta được hay sao chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/duyen-khoi-am-duong/46.html.]
Tôi nghi ngờ cô nàng này đang bốc phét, trước đây tôi đã từng thấy anh ta đánh c.h.ế.t cả chó địa ngục, thậm chí còn đánh nhau với cả rồng kia mà. Tôi còn lâu mới tin được là hồn ma yếu đuối này lại có thể g.i.ế.c được anh ta. Nhưng Thùy An lại cười một nụ cười kì quặc rồi nói: “Cũng chưa chắc, chỉ có thời cơ chưa thích hợp chứ không có việc gì là không thể cả. Công chúa đừng nên nghi ngờ quyết định của thánh thần.”
Tôi không muốn nghỉ nhiều nữa, chỉ có thể nhanh chóng đi tìm Định Công. Lái xe được một đoạn nữa, tôi không ngờ ở nơi này lại có núi tuyết, đây có phải là tôi hoa mắt nhìn nhầm không chứ. Tôi quay sang nhìn Thùy An, cô ta nói: “Công chúa, người đã bước qua nhân gian rồi, nơi này không còn thuộc về nhân gian nữa.”
“Gì vậy, tôi c.h.ế.t luôn rồi ư?”
Tôi hoài nghi nhìn Thùy An nhưng cô ta lại xuyên qua cửa xe mà ra ngoài, tôi thấy thế liền đẩy cửa ra theo nhưng cánh cửa xe của tôi lạ lắm, nó không có thực nên là tôi lộn nhào ra ngoài luôn. Tôi lồm cồm đứng dậy, phía xa xa trước mặt tôi xuất hiện một bóng người, đó chính là Định Công, anh đang bị trói trên một cây cột và gục đầu xuống. Tôi và Thùy An cùng nhau chạy về phía đó nhưng lại đụng trúng một bức tường vô hình.
“Xem ra chúng ta không qua được rồi.”
Thùy An có chút thất vọng nói, tôi hoang mang hỏi: “Như vậy là sao, lẽ nào chúng ta tới đây chỉ để nhìn anh ấy như thế ư. Cô mau tìm cách đi chứ?”
Thùy An cúi đầu nói: “Đành chịu! Em là ma không thể bước vào đất thánh được, còn công chúa là người trần mắt thịt nên càng không thể vào.”
“Vậy sao…anh ấy lại ở đó được. Anh ấy không phải nên bị giam dưới địa ngục ư.”
“Ngài ấy…có lẽ sớm đã trở thành thần…á…”
Thùy An đang nói thì đột nhiên kêu lên, tôi căng mắt nhìn vào trong kia thì liền kinh hãi không ngậm được miệng khi thấy một đạo sấm chớp trên trời đang giáng xuống thân Định Công. Rõ ràng anh ấy đang chịu một hình phạt khủng khiếp, nhưng anh ấy chẳng phải đã làm Mục Hồn lâu lắm rồi ư, công đức vẫn chưa đủ hay sao mà lại còn bị phạt như thế chứ.
Tôi gấp gáp ra sức đập tay vào bức tường vô hình kia, dù nó vô hình như lại khiến tay tôi chảy máu. Không để ý, m.á.u trên cổ tay do vết đ.â.m kia vẫn còn, và giờ nó đang không ngừng chảy máu. Chiếc váy trắng mà tôi mặc trên người chẳng mấy chốc đã loang lỗ vết m.á.u trông thật là ghê tởm.
“Thả anh ấy ra, thả anh ấy ra. Rốt cuộc anh ấy phạm phải tội gì chứ?”
Tôi gào thiếu điều khan cả cổ, mãi một lúc giữa không trung kia mới có một âm thanh vang vọng đáp lại: “Hắn ta cả gan dám đảo lộn lương duyên, đeo trộm dây tơ hồng, đây là tội nặng.”
“Ta không có, ta làm tất cả những thứ này để xin các người giải mối lương duyên kia của cô ấy, các người không nhìn thấy cô ấy sống khốn khổ thế nào với mối lương duyên mà các người đã chứng ư. Tại sao các người đã hứa rồi lại nuốt lời chứ. Ta khinh bỉ thánh thần.”
Định Công vừa nói xong thì hai đạo sấm chớp liên tiếp giáng xuống thân thể kia của anh ấy. Tim tôi như bị người ta mạnh bạo bóp nát, trong phút chốc không kìm được đã nôn ra một ngụm m.á.u tươi.