Duyên Khởi Âm Dương - 45
Cập nhật lúc: 2024-05-25 09:04:31
Lượt xem: 236
Chương 45
“Bà không thấy ghê tởm à, còn ở đó mà khoe tình mẹ con gì chứ.”
Thiên Phúc vẫn ở bên kia cười nhạo được. Mà tôi lúc này sốc đến mức không nghĩ được gì cả, chỉ muốn đi khỏi nơi đầy ám ảnh này. Tôi chạy ra ngoài cửa thì Thiên Phúc lại đuổi theo, tôi vùng vằng tát cho anh ta một cái rồi nói: “Cút, cút khỏi cuộc đời của tôi. Giờ đây tôi và anh ấy đã chẳng còn bất cứ thứ gì, tôi không cần phải bị anh khống chế nữa. Bất quá tôi với anh ấy cùng c.h.ế.t với nhau, lần này đã không còn gì hối tiếc nữa rồi.”
“Sao em cứ phải chấp niệm với anh ta như vậy chứ. Anh ta bất tài vô dụng, chẳng phải vì anh ta mà em phải trả cái giá quá đắt hay sao.”
Thiên Phúc vẫn kéo tay tôi, vùng vằng đôi co không được, tôi quyết định dùng cái kéo cắt chỉ luôn mang theo bên người đ.â.m vào cánh tay mình. Máu tươi nhanh chóng chảy xuống đầm đìa, Thiên Phúc không ngờ tôi lại làm liều như vậy. Có lẽ trong kí ức của anh ta, tôi ở kiếp trước dưới sự uy h.i.ế.p của anh ta mà ngay cả tự làm hại mình cũng không dám. Bây giờ nhìn thấy tôi một kéo dứt khoát đ.â.m xuống tay mình mà cuống quýt muốn bịt miệng vết thương lại.
“Ai cho phép em tự làm hại mình như vậy, em có biết thân thể mình quý giá lắm hay không?”
Vì lo lắng tôi mất m.á.u đến c.h.ế.t mà cuống cuồng nên lơ đãng lại bị Tố Sương phu nhân tấn công lần nữa. Vẫn là cái cây tram cài tóc ấy, dường như bà ta đã bôi thứ gì lên đó thì phải. Thiên Phúc lại bị đ.â.m bất ngờ nên loạng choạng lùi ra, anh ta căm phẫn nói với bà: “Khốn kiếp, tôi sẽ bắt bà c.h.ế.t không chỗ chôn thân.”
“Được, c.h.ế.t đi. Chúng ta cũng nhau đồng vu quy tận. Ta sống đến từng này là đã mãn nguyện lắm rồi, bây giờ Mục Hồn đã hoàn thành nhiệm vụ, nó có thể bảo vệ cho An Tư nên ta không cần sống nữa.”
Dáng vẻ của cả hai người họ thật là điên cuồng hoang dã, Thiên Phúc cười lạnh rồi nói: “Bà tưởng tôi sẽ để anh ta được toại nguyện ư. Có vẻ hai người chưa biết nhỉ, Mục Hồn kia bây giờ đang bị thánh thần giam giữ vì tội làm loạn kìa. Anh ta chẳng những không được làm người mà còn có khả năng bị đánh tan linh hồn nữa đấy.”
Tố Sương phu nhân đỏ mắt hỏi: “Mày nói cái gì cơ, mày dám làm gì Mục Hồn?”
“Không gì cả, tôi chỉ tiện tay chọc khoái một chút thôi. Mục Hồn bây giờ sắp tiêu đời rồi, nếu như hai người biết thức thời thì tôi sẽ để cho hai người tiếp tục phục vụ tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/duyen-khoi-am-duong/45.html.]
“Cầm thú, nếu như anh dám để Định Công bị đánh tan linh hồn thì anh cũng sẽ không thể sống tiếp được đâu. Nếu như không có tôi, anh sẽ không thể tiếp tục luyện thuốc có đúng không. Bởi vì thuốc trước đây mà anh uống sớm đã không còn tác dụng nữa, cho nên anh mới vội vã hãm hại Định Công như vậy.”
Thiên Phúc im lặng xem như là đúng. Thật ra tôi cũng không phải là thần thông gì, đương nhiên sau khi đầu thai một kiếp cũng sẽ không còn được thông minh như ngày xưa nữa. Nhưng tôi vẫn có thể dựa vào những kí ức ngày xưa để tìm manh mối và suy luận. Trước đây là ai đã nghiên cứu ra thuốc trường sinh, đương nhiên là mẹ ruột của tôi. Bà ấy vốn là một pháp sư, cũng chính bà ấy đã truyền thụ lại cho vị pháp sư năm đó đã giúp đỡ tôi.
Nhưng vì bà đã hao tổn quá nhiều âm đức, nay lại nghiên cứu ra loại thuốc làm đảo lộn trời đất ấy nữa nên đã bị Ngọc Hoàng giũ sổ mà đi chầu ông bà ông vải. Trước khi qua đời, bà ấy đã khắc tất cả những công thức ấy trên lưng tôi bằng pháp lực, mà những công thức ấy sẽ vĩnh viễn không có ai ngoài tôi biết được. Chỉ những khi tinh thần tôi suy sụp đến mức muốn từ bỏ sinh mệnh thì tôi mới có thể nhớ được những công thức ấy.
Thiên Phúc đã biết như vậy cho nên đã luôn khiến tinh thần tôi trong trạng thái không ổn định, như vậy mới có thể bày công thức cho anh ta. Mẹ ruột tôi là một người thâm thúy, mà Thiên Vũ kia tuy tuổi trẻ nhưng cũng là một kẻ vô cùng thâm độc, kết quả chỉ có tôi là người vô tội và cũng là người bị hại.
Nhưng tôi chỉ mới bày được một nửa công thức thì đến lượt mình đi bán muối, nhưng chỉ mới một nửa công thức đã có thể khiến cho Thiên Phúc sống đến tám trăm năm, nếu như công thức hoàn thành thì tôi thật sự không dám nghĩ nó sẽ lợi hại tới mức độ nào, và sẽ hại biết bao nhiêu người vô tội nữa. Bởi vì một khi luyện càng cao thì chắc chắn những thứ cần luyện sẽ càng thêm tàn nhẫn và đáng sợ.
Bởi vì Thiên Phúc cần tôi viết ra cách luyện thuốc còn lại cho anh ta nên anh ta mới vội vã hãm hại Định Công để tôi suy sụp tinh thần. Nhưng tôi lại không thể hiểu được vì sao suốt những năm qua lại không có ai đến trừng phạt Thiên Phúc chứ. Rõ ràng anh ta đã làm không biết bao nhiêu chuyện sai trái kia mà, lẽ nào đến trời xanh cũng bất công và bảo vệ cái ác ư?
Tôi đau đớn ôm lấy cổ tay đang m.á.u chảy đầm đìa của mình, phẫn nộ nhìn Thiên Phúc nhưng anh ta lại nở một nụ cười đểu giả, hết nhìn Tố Sương phu nhân đang bị thương đứng bên cạnh rồi lại nhìn tôi mà nói: “Không sao đâu! Chỉ cần em lại bày công thức luyện thuốc cho tôi, tôi nhất định sẽ giữ lại Định Công yêu dấu của em cho em.”
Thật là hết nói nổi, anh ta lại định để tôi sống như trước đây ư. Định Công đã hy sinh bao nhiêu, chịu khổ bao nhiêu để đổi lấy cho tôi kiếp sống này, nếu như bây giờ tôi lại sống như thế thì thà tan biến cùng anh ấy luôn còn hơn. Nghĩ như thế, tôi kiên quyết nói: “Mày là thằng ch.ó biến thái. Giờ đây tao đã chẳng còn luyến tiếc gì nữa nên mày đừng hòng ép tao tiếp tục làm chuyện trái với thiên đạo. Trời xanh có mắt, tao tin nhất định sẽ có ngày mày phải chịu tất cả hình phạt mà mày đáng phải chịu.”
“Ha ha ha! Trời xanh ư, dù là thánh thần hay địa ngục thì Lê Thiên Phúc này đều không sợ. Bởi vì tôi có sức mạnh, tôi lại có cơ thể bất tử này, vì vậy không ai có thể g.i.ế.c tôi được.”
Lê Thiên Phúc này đúng là ngông nghênh thật sự, nhìn thấy dáng vẻ của anh ta lúc này chẳng khác nào một con dã thú khát m.á.u cả. Tố Sương phu nhân cơ thể không thể lành nhanh như Thiên Phúc được, bà có vẻ đau đớn nói với tôi: “Mặc kệ nó, con hãy mau đi tìm Mục Hồn đi. Nếu như chậm trễ ta e là không kịp nữa đâu.”
“Không được đi, muốn chạy đi đâu hả?”
Tôi còn chưa kịp đi mấy bước thì Thiên Phúc lại hùng hồn đuổi theo. Tôi không chần chừ mà cầm kéo dí sát vào cổ mình rồi nói: “Đứng im! Tao không có cơ thể bất tử đâu, tốt nhất mày đừng nên giỡn mặt với tao. Tao bây giờ đây m.á.u liều nhiều hơn m.á.u não đấy.”