Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Duyên Khởi Âm Dương - 41

Cập nhật lúc: 2024-05-25 09:03:30
Lượt xem: 248

Chương 41

Trên đường về tôi ghé thăm mẹ tôi một lát, xem bà ổn rồi thì mới yên tâm quay về tiệm. Nhưng ai biết được vừa mở cửa còn chưa kịp vào trong thì cô gái hôm nọ dẫn chó Dịa Ngục đi đánh Thiên Phúc xuất hiện, hay nói cách khác chính là cái cô Thùy An kia. Chẳng phải cô ta cùng luyện thuốc trường sinh với Thiên Phúc ư, vậy tại sao chỉ có một mình anh trường sinh còn cô ta thì c.h.ế.t rồi?

Không đợi cô ta nói gì, tôi đã nói: “Cô muốn gì, chẳng phải tôi c.h.ế.t trước các người hay sao. Tôi không biết gì đâu, cô cứ trực tiếp đi tìm anh ta.”

“Cô nhớ lại rồi…không đúng, nếu như cô nhớ lại rồi thì sẽ không vô dụng như thế này.”

Cô ả Thùy An đánh giá tôi một lượt, sau đó giống như chế giễu mà nói tiếp: “Tôi không thể tin được tham vọng của bọn họ lại lớn tới như vậy. Linh hồn cô đã bị đày đọa gần nghìn năm mới có thể đầu thai được nhưng họ vẫn không từ bỏ.”

“Lời này của cô có ý gì? Họ, họ là ai. Ngoài tên Thiên Phúc kia còn có ai nữa?”

“Mẹ nuôi kiếp trước của cô. Bà ta cũng lén lút luyện thuốc trường sinh giống Thiên Phúc.”

Câu nói này của Thùy An làm tôi nhớ lại cuộc đối thoại khi đó của bọn họ dưới hầm. Dù tò gần c.h.ế.t nhưng tôi không dám bộc lộ hết ra ngoài, chỉ nói: “Nếu như là họa thì không tránh được.”

Nói xong tôi đẩy cửa đi vào, nhưng Thùy An lại xuyên qua cửa đi vào theo tôi, cô ta tiếp tục nói: “Gần nghìn năm trôi qua tôi sớm đã không còn ác ý với cô. Yên tâm đi, tôi không làm hại cô đâu, tôi chỉ muốn chờ có thể báo thù Thiên Phúc mà thôi.”

“Gần nghìn năm rồi mà cô không làm được gì anh ta, vậy chờ đợi có ích gì nữa, chi bằng sớm đi đầu thai, quên hết một kiếp đau khổ này đi?”

“Bởi vì trước nay tôi luôn không tìm được anh ta, chỉ khi cô xuất hiện, anh ta mới xuất hiện mà thôi.”

Tôi càng nghe càng rối, liền không vui nói: “Nếu cô còn ở đây nói nhảm thì tôi sẽ gọi Mục Hồn đến câu hồn cô đi đấy. Tôi sinh ra trên đời đã gần ba mươi năm rồi, sao giờ này anh ta mới tìm đến chứ?”

“Vòng tơ hồng! Cô biết về chiếc vòng tơ hồng trên tay mình chứ. Là Thiên Phúc đã đeo cho cô trước khi linh hồn cô bị dẫn đi. Chiếc vòng đó sẽ khiến cho không đàn ông nào dám đến gần, đồng thời bảo vệ cô bình an gần ba mươi năm. Biết gì không, nếu như cô gặp anh ta sớm hơn thì cô sẽ không thể sống bình an được đến từng này năm đâu. Như cô thấy đấy, sau khi gặp anh ta rồi có phải mỗi ngày cô đều gặp nguy hiểm từ mấy con ma mà anh ta đem tới hay không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/duyen-khoi-am-duong/41.html.]

Tôi sờ sờ vào cổ tay mình, nếu như lúc trước thì lời của cô ả này tôi sẽ không tin lấy nửa câu. Nhưng bây giờ thì khác, tôi có thể xác định được độ trung thực của câu nói kia bằng những gì mà tôi đã biết. Tôi cười khẩy, hóa ra cái tên Thiên Phúc này tâm địa sâu xa tới như vậy, đến lúc tôi c.h.ế.t rồi anh ta vẫn chưa chịu buông tha cho tôi. 

“Nhưng anh ta đã có thuốc trường sinh rồi kia mà, sao anh ta còn chưa chịu buông tha cho tôi?”

“Cô không hiểu anh ta, bởi vì tâm cô luôn đặt ở nơi khác. Chỉ có tôi ngu dốt đặt hết tất cả lên người ta nên tôi mới hiểu rõ. An Tư, Lê Thiên Phúc kia không đơn giản đâu, cái anh ta muốn không còn ở giới hạn thuốc trường sinh nữa. Cô không thấy anh ta bây giờ đánh nhau với cả chó của Địa ngục ư, anh ta mang thân thể con người nhưng anh ta sớm đã không còn là con người nữa rồi.”

Tôi càng nghe càng sợ. Thùy An không nói sai, tên Thiên Phúc kia quả thật không bình thường một chút nào. Thấy vẻ mặt hoang mang của tôi, Thùy An nói: “Tôi biết Định Công đang làm gì cho cô, thời gian này cô hãy cố cẩn thận đừng để dây sâu vào tên Thiên Phúc ấy. Hãy cố chờ một thời gian nữa, Định Công sẽ đến rước cô đi.”

Tôi mơ mơ hồ hồ gật đầu, Thùy An hơi quan ngại nhìn tôi rồi nói: “Tôi chỉ muốn làm người tốt đến để nhắc nhở cô thôi. Dù sao trước đây cũng là tôi có lỗi với cô, cô đã xem tôi như một người bạn thân thiết nhưng tôi lại đ.â.m sau lưng cô như vậy.”

Tôi cười gượng, nhớ tới dáng vẻ của An Tư trong hai lần gặp. Không biết cô ấy là con người như thế nào mà lại có thể giữ dáng vẻ ấy sau bao nhiêu đau thương sóng gió. Thùy An thấy tôi gật đầu nên cô ta cũng đã xuyên qua cánh cửa ra ngoài. Lúc này tôi mới nhớ tới một chuyện nên vội đẩy cửa chạy theo hỏi: “Cô nói mẹ nuôi kia của tôi vẫn còn sống ư, cô có biết bà ta là ai và đang ở đâu không?”

“Không biết! Có lẽ đến cả Thiên Phúc cũng không biết, bà ta rất gian xảo, nghe nói mấy trăm năm nay đã mấy lần đổi da mặt của người khác để giữ dáng vẻ trẻ trung. Trên đời này cũng chỉ có một mình bà ta là xứng tầm với tên Thiên Phúc kia mà thôi.”

Nghe Thùy An nói xong mà tôi nổi hết da gà da vịt. Mấy con người này luyện thuốc trường sinh thì cũng thôi đi, tôi thì có cái gì quý giá đâu mà lại bám theo tôi như thế chứ. Bao nhiêu thắc mắc chẳng biết hỏi ai, bây giờ cô Hương Lệ đang ở bệnh viện không tiện, mà người còn lại là Mục Hồn thấy đầu không thấy đuôi…

Suýt nữa thì tôi quên mất rằng cái động hồn ma của Mục Hồn là ở bệnh viện ung bướu kia, nghĩ như thế thì tôi còn chờ gì nữa mà không đến đó phục kích chờ anh ta chứ. Cái hầm kia là nơi cấm không vào được, tôi đành ở bên ngoài chơi với ba đứa nhỏ, đến bây giờ chúng nó vẫn không biết chủ nhân nó là ai và vì sao lại phải lẩn quẩn đi theo tôi. 

Đang tiếc thương cho mấy đứa nhỏ thì thấy ông chú bảo vệ xuất hiện, tôi vốn định chạy qua để xin xỏ được vào trong kia. Mặc dù biết rằng vào trong kia thì nguy hiểm rình rập nhưng còn hơn ở đây chờ đợi trong vô vọng. Vậy mà ông chú lại tặng cho tôi một ánh nhìn rất lạ, sau đó quay đầu bỏ đi. 

Tôi cuống quá chẳng biết làm gì, vội nắm lấy tay ông ta thì bất ngờ một nhìn thấy một chuyện khó tin. Ngay khi tôi nắm lấy cánh tay của ông ta thì cái vòng tơ hồng của tôi đột nhiên hiện ra và biến thành sợi dây chạy dài nối liền với cái mớ dây nhợ màu đỏ được quấn quanh cánh tay của ông.

Chuyện gì thế này?

Tôi giật mình rụt tay lại thì những sợi dây đó đều biến mất, muốn nắm lại lần nữa nhưng làm gì có cơ hội, ông chú bảo vệ đã giấu tay ông ta mất rồi. Tôi và ông ta bốn mắt nhìn nhau, chẳng ai nói gì, qua một lúc thì ông ta nói: “Vào trong cẩn thận, thời gian không còn nhiều đâu.”

Loading...