Duyên Khởi Âm Dương - 37
Cập nhật lúc: 2024-05-25 09:02:38
Lượt xem: 225
Chương 37
Vừa nói xong thì tôi bất ngờ bụm miệng mình, không thể tin được mình lại thốt ra những lời sến súa kia. Mục Hồn quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất chi là mãn nguyện, kiểu như được c.h.ế.t cùng nhau là một điều gì đó vô cùng hạnh phúc vậy. Bây giờ tôi đang rất khó chịu, một nửa tôi có cảm giác của chủ thể này là công chúa An Tư, một nửa lại là cảm giác của tôi, nó cứ xà nẹo xà nẹo với nhau hết sức là giằng co.
Người ta vốn đang rất là tình cảm thì Thiên Phúc lại sa sầm mặt nói: “Ngươi lại dám công khai nói năng hàm hồ với thê tử của ta, cẩn thận ta c.h.é.m đầu cả nhà ngươi.”
Mục Hồn liếc nhìn Thiên Phúc, anh ta cười chua chat nói: “Ngươi ăn nói hàm hồ. Chính ngươi mới là người cướp thê tử sắp cưới của ta. Người như ngươi trời không tru đất không diệt thì cũng sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Rồi, tôi có thể hiểu là như thế này. An Tư công chúa kia trước là yêu đương với Mục Hồn, nhưng vì một lí do nào đó mà Thiên Phúc lại ép cưới An Tư, cho nên giữa ba người họ mới có cái mối quan hệ kiểu đó. Mà tôi với đầu óc minh mẫn tỉnh táo đã đánh giá rằng Thiên Phúc không hề yêu An Tư, An Tư nhất định là có giá trị lớn đối với Thiên Phúc cho nên anh ta mới ra sức bảo vệ như vậy.
Tôi thì sợ bị con rồng này g.i.ế.c hơn là gì nấy, nửa muốn tìm chỗ trốn thoát, nửa lại muốn chạy luôn ra cho nó g.i.ế.c để còn quay về thời của mình. Thế nhưng tôi mặc dù trước nay chưa tùng tin vào mấy loại chuyện mơ hồ này nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện cuối cùng cũng bắt đầu tin. Tôi nghĩ nếu như số phận đã đưa tôi trở về thời này thì nhất định sẽ có lí do của nó, vậy là sau một hồi giằng co giữa hai suy nghĩ, tôi đã quyêt định tự tìm đường thoát.
Tôi quay đầu nhìn quanh quất, đang tìm xem có chỗ nào lủi đi trốn được thì tình cờ bắt gặp ánh mắt ai oán của cô gái nhân tình kia đang nhìn Thiên Phúc. Tôi không hiểu sao cô ta làm vậy được, nếu như cho tôi quay về lịch sử làm An Tư để thay đổi số phận thì tôi chắc chắn sẽ hai tay hai chân dâng Thiên Phúc cho cô ta. Nhìn cô ta như vậy thì thế nào cũng sẽ có câu chuyện vì ghen mà mưu mô hãm hại.
“Các ngươi dám bẫy ta sao. Đừng nghĩ ta không thể g.i.ế.c người vô tội, nếu như cần thiết ta nhất định sẽ g.i.ế.c vài người cho xem.”
Con rồng hướng mặt về phía Mục Hồn gầm lên, mạnh mẽ đến nỗi khiến áo quần của anh ta rách rưới tơi tả. Mục Hồn vẫn đứng đó, vẻ mặt không chút sợ hãi nói: “Ta không bẫy ngươi ta chỉ muốn đổi mạng cho nàng ấy. Ngươi là thần, vậy sao ngươi lại không thể nghe thấy tiếng lòng của ta chứ. Ta yêu nàng ấy như thế nhưng lại xui khiến ta không thể cưới được nàng ấy. Thánh thần đã trêu ngươi ta như vậy, để cho người ta yêu nhất phải gả cho bạn hữu thân nhất của ta. Sao các người không thể hiểu được tấm chân tình này của ta cơ chứ. Nếu như còn có thiên đạo sao không để cho ta c.h.ế.t thay nàng ấy, nàng ấy ngoài sự tuổi hờn bi ai ra thì đã làm gì nên tội, sao các người nhất định phải g.i.ế.c nàng ấy?”
Tôi đã tìm đường chạy, nhưng con rồng dường như mọc mắt khắp thân hay sao mà lại có thể nhìn thấy tôi một cách dễ dàng. Tôi còn chưa chạy được mấy bước đã bị nó dùng đuôi quật một cách ngã ra đất còn lăn thêm mấy vòng. Lúc này cả người tôi bầm dập tơi tả, đau đớn đến cực hạn, tôi phải cố hết sức bình sinh mới có thể lồm cồm ngồi dậy được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/duyen-khoi-am-duong/37.html.]
Cú ngã này làm cho những kí ức trong đầu tôi xuất hiện càng nhiều, nhưng chủ yếu là những kí ức về Mục Hồn. Không ngoài suy đoán, An Tư và Mục Hồn quả thật là một đôi uyên ương mệnh khổ, đang yên đang lành yêu nhau thì lại bị gả cho một quý công tử nước láng giềng để cầu một cái gì đó. Mà công tử kia không hề yêu An Tư, anh ta cầu cưới An Tư chỉ vì trên người cô có một thứ gì đó giúp anh ta đạt được mục đích của mình, trường sinh bất tử.
Tôi ôm n.g.ự.c ho lên mấy tiếng, bên kia Thiên Phúc và Mục Hồn cũng bắt đầu chạy qua. Nhưng Thiên Phúc chạy được mấy bước thì cô gái kia đã xuất hiện và ngăn anh ta lại, sau đó còn dùng ánh mắt rất đắc ý nhìn tôi rồi kề vào tai Thiên Phúc nói nhỏ cái gì đó. Lúc này tôi lại chợt nhớ tới thân phận của cô gái kia, cô ta chính là Thùy An, con gái của thái y viện trưởng, cô ta và Thiên Phúc đúng là có gian díu với nhau. Ngoài việc cô ta giúp Thiên Phúc trong việc luyện thuốc trường sinh bất tử gì đó thì còn cùng anh ta lăn lộn trên giường nữa, theo kí ức của An Tư thì đã nhiều lần bắt gặp hai người họ trên giường nhưng mà đôi trai đểu gái tồi kia da mặt dày lắm, cứ dửng dưng như không.
Thiên Phúc cũng từ ánh mắt lo lắng biến thành bình thường, nếu như tôi không phải nhạy cảm quá thì hình như còn thấy anh ta đang nở một nụ cười thì phải. Và lúc này tôi lại chợt nhớ ra khuôn mặt của cô gái Thùy An kia, chẳng phải là cô gái đêm nọ vào tìm Thiên Phúc ở cửa tiệm áo cưới của tôi ư?
Khác với Thiên Phúc bên kia, Mục Hồn bên này chạy cuồn cuộn bụi về phía tôi. Con rồng lúc này dường như đã vội vã hoàn thành nhiệm vụ, nó quay đầu chỉa móng vuốt về phía tôi một cách hung bạo.
“Đừng mà…”
Tiếng Mục Hồn thiếu điều vang vọng tới trời cao, anh lao vào ôm chầm lấy tôi, đưa lưng đỡ lấy móng vuốt. Bên ngoài tiếng kêu khóc vang vọng, nhưng tôi dần chẳng còn nghe thấy gì nữa, bởi vì móng vuốt kia đã xuyên qua bụng của Mục Hồn và đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c tôi. Tôi cảm nhận được cơn đau đớn cực hạn, sau đó nước mắt chảy dài và dần mất đi ý thức.
Tôi lại quay lại thời của mình rồi đây, giờ tôi mới phát hiện một điều là dù tôi có xuyên về thời kia bao lâu thì khi quay lại cũng đúng ngay thời điểm ấy chứ thời gian chẳng trôi chút nào. Tôi vẫn đang nằm bẹp dưới đất và Mục Hồn vẫn đang muốn đánh con ma kia. Không ai giúp đỡ, tôi cũng chẳng dậy kịp, thời gian cấp bách tôi đành rướn người ôm lấy chân của Mục Hồn rồi hét lớn: “Định Công, dừng tay lại đi.”
Không ngờ câu này có tác dụng, anh ta quay lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp nói: “Em gọi tôi là gì, sao em lại nhớ tên của tôi?”
“Tôi đã nhớ lại quá khứ rồi, nên anh dừng tay đi.”
Tôi vẫn còn cảm thấy đau ở chỗ bị con rồng xiên lắm, cho nên khi thấy Mục Hồn có dấu hiệu dừng lại thì tôi nằm vật ra đất luôn, sau đó còn không quên ném cho Thiên Phúc một ánh mắt liếc xéo, giờ thì tôi thấy tởm lợm anh ta hơn rồi đó.