Duyên Khởi Âm Dương - 32
Cập nhật lúc: 2024-05-25 09:01:34
Lượt xem: 217
Chương 32
Thiên Phúc và Mục Hồn đều nhìn tôi một cách kì lạ, nhưng tôi không thèm đếm xỉa tới hai người họ, ưu tiên của tôi là an toàn của mẹ mình. Sau khi xác định mẹ tôi không bị thương tật gì thì mới gọi Thiên Phúc: “Không gọi xe cứu thương đi còn chờ gì nữa?”
Những đáp lại tôi, Thiên Phúc tẻ nhạt nói: “Tôi không có điện thoại đâu.”
Cũng phải, lăn lộn đến như thế thì ai còn điện thoại nữa, tất cả đều rơi hết trong bụng con rồng kia cả rồi. Vậy là năm người chúng tôi chen chúc nhau trên chiếc xe ô tô của cô Hương Lệ để đưa bà ta đến bệnh viện. Mẹ tôi là người trọng tình trọng nghĩa nên đã ở lại bệnh viện chăm sóc bà ta, tôi thì lại còn sợ dại bà ta đi đời nhà ma luôn.
Mẹ tôi không nhìn thấy Mục Hồn, cô Hương Lệ cũng không thấy nốt nên chỉ có mình Thiên Phúc đứng ra chịu trận, chịu hết 7749 câu hỏi của mẹ tôi. May mắn anh ta là người gian xảo nên không thành vấn đề, mọi câu hỏi hóc búa đều được trả lời một cách trót lọt. Sau khi tôi và Thiên Phúc ra khỏi bệnh viện, tôi lại bang quơ hỏi: “Liệu bà ta có sống nổi không?”
“Bà ta dù có đứt đôi người thì vẫn sống tốt, huống chi đây chỉ là một nửa cái chân.”
Thiên Phúc bình thản trả lời, tôi nhìn anh ta, trong lòng có rất nhiều câu hỏi nhưng cuối cùng lại thôi. Nếu như chưa tới lúc cần thiết thì vẫn là tự tôi nên tìm hiểu trước đã, tránh việc bị tên gian xảo này dắt mũi. So với Mục Hồn đáng tin thì tôi lại đề phòng cái tên Thiên Phúc trước mặt này. Chỉ tiếc là Mục Hồn cứ đi mây về gió, tôi còn chẳng kịp nói với anh ta quá ba câu. Càng đừng nói đến việc anh ta không phải là người, đến phương thức liên lạc còn chẳng có.
Kể ra cũng lạ, tôi vốn là một người rất sợ ma, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Mục Hồn thì tôi đã không cảm thấy sợ một chút nào, ngay cả khi biết được anh ta đáng sợ qua lời kể của ba con ma nhỏ. Nghĩ đến đây tôi lại nhớ đến ba con ma nhỏ kia, lẽ nào chủ nhân của bọn chúng là con rồng kia ư, nó sai ba đứa kia đến để giám sát tôi?
Nghĩ đến đây tôi bèn bắt xe đến bệnh viện ung bướu, muốn xem thử xem bọn nhỏ vẫn còn ở đấy không hay bị “giết ma diệt khẩu” mất rồi. Nào ngờ đến nơi thì tôi đã thấy ba đứa nhỏ chạy loạn hết cả lên, nhìn bọn chúng sợ mất cả mật thế kia thì tôi lại xác định suy nghĩ của mình. Nhưng mà kẻ g.i.ế.c ma diệt khẩu lại không như tôi nghĩ mà chính là Mục Hồn, anh ta chỉ đứng sần sần ra đó chứ chẳng thèm đuổi mà bọn kia vẫn sợ mất cả mật.
“Này anh, tôi còn chưa kịp hỏi gì thì anh đã đi mất. Tôi còn tưởng anh gấp làm việc gì, không ngờ anh lại muốn đến đây g.i.ế.c ma diệt khẩu à. Hóa ra anh chính là người sai bọn trẻ đi theo tôi có đúng không, nhìn anh thật thà như vậy mà cũng gian xảo lắm. Đúng là bản chất của tử thần mà, không thể xem thường được.”
Mục Hồn chẳng thèm phản kháng lời mắng chửi của tôi, mãi một lúc sau anh ta mới nói: “Cô nói to như vậy không sợ bị coi là kẻ điên à?”
Tôi chợt nhớ ra không ai còn sống mà có thể nhìn thấy được Mục Hồn cả, vậy nên đã tự giác bụm miệng. Nhìn bọn nhỏ đang chạy ra ngoài kia, tôi lại hỏi: “Anh định g.i.ế.c bọn chúng đấy à?”
“Tôi, g.i.ế.c bọn nó?”
Mục Hồn không thể tin được hết chỉ đám trẻ rồi đến tự chỉ mình, anh ta nói: “Tôi muốn g.i.ế.c bọn nó chỉ cần một cái chớp mắt thôi chứ không cần đến phất tay nữa. Em cảm thấy tôi muốn bắt ai đi mà kẻ đó còn chạy lòng vòng thế kia được hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/duyen-khoi-am-duong/32.html.]
Tôi nghĩ lại cũng đúng, thế là lại quay ra hỏi bọn trẻ: “Anh ta muốn bắt các em à?”
Bọn chúng vẻ mặt rất sợ hãi, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không phải! Ngài ấy chỉ muốn hỏi bọn em gì đó, nhưng mà khí tức trên người ngài ấy đã dọa sợ chúng em không dám lại gần.”
Tôi có chút tội lỗi quay lại nhìn Mục Hồn, anh ta nhướn mày vô tội nói: “Thấy chưa, tôi nói có sai đâu. Tôi cũng đâu thể lạm dụng chức quyền có đúng không, bên dưới quy định nghiêm ngặt lắm chứ không phải chuyện đùa.”
Tôi cũng sợ giờ này mà đứng đây nói chuyện một mình mãi thì có khi bị xem là tâm thần mất, vì vậy đã kéo Mục Hồn ra ngoài. Sau khi xác nhận xung quanh không người tôi mới dò hỏi: “Rốt cuộc anh tìm mấy đứa trẻ làm gì vậy?”
“Tôi đi hỏi xem ai là chủ mưu phía sau bọn chúng. Nhưng xem ra bọn chúng vô tri y chang như em vậy nên tôi chẳng hỏi được gì cả.”
Tôi liếc xéo Mục Hồn, nói với anh ta: “Rốt cuộc kiếp trước tôi đã tạo nghiệp gì không biết. Này, anh có thể kể cho tôi xem quá khứ tôi là ai và mọi chuyện là như thế nào hay không?”
“Không biết!”
“Không biết ư, anh đang đùa tôi có phải không?”
“Tôi nói thật, quy tắc không được tiết lộ. Nếu như thời cơ đã đến thì em sẽ tự khắc biết được. Nếu như bây giờ tôi nói cho em thì những thứ bao năm qua tôi làm đều sẽ tan tành hết.”
Vậy là hiểu luôn, xem ra không thể hỏi được gì từ Mục Hồn, mục tiêu tiếp theo sẽ chuyển đến Thiên Phúc. Theo như những gì tôi nhìn thấy được thì mối quan hệ giữa tôi và anh ta quả thật chẳng bình thường chút nào. Tôi về tiệm, ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng sau đó mới đi mua một cái điện thoại mới. Nhưng lúc cầm điện thoại trên tay tôi mới bật ngửa, sau mà ngày trên điện thoại lạ vầy nè.
Rõ ràng lúc ở trong bụng rồng tôi nhìn thấy đã qua một ngày một đêm rồi mà, sao so với bây giờ lại chỉ mới có mấy tiếng thế chứ. So với đêm tôi đi thì bây giờ còn chưa được chiều của ngày hôm sau. Tôi bán tính bán nghi, hỏi nhân viên: “Anh xem giúp tôi sao mà giờ trên này có phải sai rồi không?”
Nhân viên điện thoại xem qua xem lại rồi nói: “Không sai, hôm nay là ngày xxx đúng rồi mà chị.”
Nói tới đây tôi mới nhớ lúc vừa ra khỏi bụng rồng thì mẹ tôi đã nói câu kia, là mới có mấy tiếng thôi. Lúc ấy tôi vừa mệt vừa lo sợ nên không để ý lắm, giờ này tôi mới nhận ra, là thời gian trong bụng rồng bị sai. Tôi rời khỏi cửa hàng điện thoại rồi ghé qua bệnh viện, cô Hương Lệ vẫn nằm trong phòng hồi sức, hỏi thăm bác sĩ bảo rằng tình hình khả quan, may mà không bị nhiễm trùng. Vả lại sức sống của bệnh nhân rất mãnh liệt, sẽ sớm hồi phục thôi, chỉ là may này phải dùng chân giả thay cho cái chân đã mất kia.
Trên đường về nhà tôi luôn suy nghĩ về lí do mà cô Hương Lệ liều mạng tới chỗ kia, rốt cuộc thì con rồng đó có bao nhiêu bí mật để cho bà ta phải trả một cái giá đắc như thế chứ. Mảy mê suy nghĩ mà tôi dừng xe theo bản năng lúc nào cũng chẳng hay, đến khi tôi nhìn thấy hai cái bóng đen vừa từ trong cửa tiệm của mình lướt ra ngoài mới giật mình định thần lại.