Duyên Khởi Âm Dương - 26
Cập nhật lúc: 2024-05-25 09:00:13
Lượt xem: 243
Chương 26
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bên trên vẫn im lặng như tờ, chỉ có một cánh cửa phòng đang khép hờ như mời gọi. Tôi nhìn lại cô Hương Lệ, rõ ràng bà ta vừa bị đánh ngã sấp mặt nhưng lại rất vui vẻ, dường như bà ta đã đạt được mục đích của mình. Mà mục đích của bà ta chính là qua mặt kẻ trên kia, chứng minh bà ta yếu đuối vô dụng.
“Lên trên đi, bên trên có câu trả lời của cháu.”
Cô Hương Lệ hất mặt lên lầu, tôi nuốt khan nước bọt, không nhả nổi câu “đáng sợ lắm” ra khỏi miệng. Trong lúc tôi vẫn đang đấu tranh tư tưởng thì bên trên lại nói: “Đã cất công đến đây rồi mà còn chờ gì nữa?”
Đột nhiên tôi thấy cô Hương Lệ gồng hết cả cơ tay, rõ ràng có chuyện gì đó xảy ra với bà ta. Tuy rằng bà ta đang cố bám víu vào tường nhưng tôi lại thấy bà ta như đang di chuyển lên trên. Bên trên có một lực hút vô tình nào đó đang kéo bà ta, nhưng tôi lại không hề bị. Vậy câu mời chào trên kia rốt cuộc là sao, mời tôi hay mời bà ta?
“Cô sao vậy, lẽ nào trên kia gọi cô chứ không phải gọi cháu ư?”
“Giúp cô…”
Tôi vừa đưa tay nắm lấy tay cô Hương Lệ còn chưa kịp kéo thì bà ta đã “trượt ngược” cầu thang. Tôi vội vã chạy theo, nhưng tốc độ trượt kia quả thật rất nhanh, tôi còn chưa kịp chạy mấy bậc thì bà ta đã bị kéo vào trong phòng, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.
Tôi chạy lên, cố ra sức đập cửa nhưng cánh cửa này bằng đá, việc gõ để bên trong nghe thấy gần như là không thể. Mà ngay lúc này bên trên cánh cửa đá đột nhiên xuất hiện rất nhiều khuôn mặt dữ tợn, tôi còn tưởng nó xuất hiện từ trên cửa nên đã lùi ra ngoài. Nhưng mà lúc lùi ra mấy bước thì tôi lại nhìn thấy khuôn mặt mình cũng xuất hiện trên đó, hóa ra là cánh cửa phản chiếu lại bên ngoài. Khuôn mặt tôi xuất hiện rất bình thường nhưng các khuôn mặt khác lại dị dạng rất đáng sợ, điều quan trọng hơn nữa là bọn chúng hầu như không có thân.
Tôi nuốt khan nước bọt, cả người run lên vì sợ, chạy vào không được, chạy ra chẳng xong, bây giờ phải làm thế nào đây. Dựa theo khoảng cách có thể nhìn thấy trên tường, tôi đoán bọn chúng vẫn còn xa và đang di chuyển chậm vào nên đã ra sức đập cửa tiếp với hy vọng mỏng manh rằng cánh cửa kia sẽ mở ra, nhưng nếu không mở ra thì tôi sẽ phải ngồi xuống, bọn chúng không có thân thì chắc chắn như vậy sẽ tránh được. Dù sao hiện tại chỉ có hai kế sách ấy, mà cái nào cũng là ăn may.
Có dè đâu vừa nghĩ xong kế sách thì mấy khuôn mặt kia đã đến rất gần rồi, tôi đương nhiên không đời nào dám quay lại nhìn thử mà chỉ đành hết sức đập cửa. Gần quá, đến nỗi tôi cảm thấy sau gáy mình lạnh toát, những khuôn mặt kia càng lúc càng méo mó và đáng sợ. Kế 1 không thành đương nhiên là tôi dùng cách 2 rồi, nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi vừa ngồi thụp xuống thì cánh cửa đá nặng nề kia đột nhiên lại mở ra và tôi vội và bò vào trong. Rõ ràng cánh cửa đóng một cách rất nặng nề và chậm chạp nhưng mấy khuôn mặt kia lại không dám đi vào mà co rúm hết lại như sợ thứ đang ở bên trong vậy.
Lúc bò vào trong rồi tôi mới dám nhìn ra những cái mặt kia. Bọn chúng đúng là đáng sợ hơn cả tôi tưởng tượng, chỉ có một cái đầu cũng bản mặt kì dị, đã thế còn móp méo như thể mấy tờ giấy bị ướt nước nhăn nhúm lại vậy. Tôi vừa thở hắc ra vì thoát được kiếp da mặt kia thì phía sau lại có tiếng rột roẹt khiến tôi giật mình. Nếu như mà lúc này thời gian quay ngược trở lại được thì tôi nhất định sẽ trở ra ngoài kia với mấy cái mặt kinh dị đó, bởi vì bên ngoiaf còn có đường chạy chứ vào đây thì có chạy đằng trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/duyen-khoi-am-duong/26.html.]
Căn phòng trống trơn không có lấy một bóng người, ngay cả cô Hương Lệ cũng chẳng thấy đâu, rõ ràng bà ta vừa bị kéo vào trong này kia mà…
“Á…”
Đang ngơ ngác nhìn căn phòng trốn trơn thì đột nhiên trước mặt tôi xuất hiện mấy con hình nhân từ đâu rơi xuống. Đừng làm tôi sợ chứ, muốn gì cứ nói thẳng ra, chứ tôi là tôi sợ mấy hình nhân bằng giấy này lắm rồi.
“Ai đó, muốn gì từ tôi xin hãy xuất hiện đi…á…”
Tôi hét lên nhại theo âm thanh bên trong kia. Phát hiện bên trong có người, tôi nghĩ ngay đến cô Hương Lệ nên đã len lỏi qua mấy con người giấy mà chạy vào. Quả nhiên cô Hương Lệ đang như mất phương hướng bên trong, nhưng rõ ràng lúc nãy tôi nhìn thấy căn phòng bé và trống trơn kia mà, sao giờ này lại biến thành sâu và nhiều chướng ngại vật thế kia.
“Cô, cô không sao chứ?”
Tôi kéo cô Hương Lệ, nhìn vẻ mặt bà ta hơi dại ra, rõ ràng là đã gặp thứ gì đó đáng sợ và ngoài dự đoán rồi. Bà ta thở dốc rồi kéo tay tôi mà nói: “Đây…đây không phải người cần gặp, chúng ta bị lừa rồi.”
Tôi chưa kịp hỏi thêm gì thì đã bị dây leo từ đâu xuất hiện rồi quấn chặt tôi vào trong tường. Tôi vũng vẫy kêu cứu nhưng vì dây leo đã chặn ngang cổ nên tôi không tài nào phát ra được âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô Hương Lệ đột nhiên bị ai đó xông ra bóp cổ. Bóng người kia nhìn qua có vẻ là phụ nữ, nhưng vì bịt kín cả đầu tóc mặt mũi nên chẳng có cách nào nhận diện được.
“Mày định ủ mưu gì đấy à, tao cho mày biết, mày tuyệt đối không được cản đường tao, càng đừng mơ tới việc được gặp vị đó.”
Giọng nói lạnh lẽo bất phân nam nữ kia vang vọng khắp phòng, cô Hương Lệ cố gỡ tay người kia ra mà nói: “Mày là ai, sao tao chưa từng biết đến mày. Mày dám chiếm chỗ của vị kia mà không sợ chọc giận vị kia hay sao chứ?”
“Những chuyện mày không biết trên đời này còn nhiều lắm, mày chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi nên đừng hòng làm loạn có biết không hả. Còn về vị kia, tao tự biết sắp xếp, mày lo mà giữu cái mạng ghẻ này đi thì hơn.”
Tôi nghe cái giọng lạnh lẽo kia đến đau đầu nhức óc, tay chân đang cố vùng vẫy gỡ đám dây leo này cố thoát khỏi nó. Đám dây leo này bám cứng thật sự, tôi vùng vằng mãi gần hết cả hơi mà vẫn không gỡ được gì. Thế nhưng trong cơn tuyệt vọng thì đột nhiên tôi cảm thấy tay phải của mình được nới lỏng, sau đó là được thả ra hoàn toàn. Tôi mừng rỡ đưa tay lên nhìn, dưới ánh nến đỏ rực trong phòng, tôi nhìn thấy trên cổ tay phải của mình hiện lên một chiếc vòng màu đỏ, dường như đó chính là sợi tơ hồng.