Duyên Khởi Âm Dương - 25
Cập nhật lúc: 2024-05-25 09:00:00
Lượt xem: 248
Chương 25
Rốt cuộc thì còn bao nhiêu nhân tài ẩn dật xung quanh tôi với những bí mật cơ chứ, tôi thật sự rất nóng chờ đợi cho đến tối. Trời vừa sẩm tối, phố còn chưa kịp lên đèn thì cô Hương Lệ đã đến đón tôi, sau đó lái xe chở tôi ra vùng ngoại ô thành phố. Không khí trên xe rất là quái dị và lạnh lẽo, mặt dù tôi đã vặn nhỏ điều hòa hết cỡ nhưng vẫn cảm thấy lạnh cóng. Tôi cứ bất an nhìn về hàng ghế sau, cứ lo sợ sẽ xuất hiện mấy vị khách không mời mà tới, cho nên mới lạnh tới như vậy.
Nhưng nhìn suốt dọc đường vẫn không thấy ai cả, mà cô Hương Lệ dường như cũng đã nhận ra, bà ta nói: “Không có ai nữa đâu, cháu nghĩ cô thích chơi với bọn ma à?”
“Chuyện này không biết được đâu…”
Tôi còn chưa nói hết câu thì đột nhiên cô Hương Lệ phanh gấp làm tôi suýt đập đầu. Tôi nhìn lên thì thấy…
Căn nhà này trông quen quá đi mất, cứ như tôi đã từng thấy ở đâu rồi thì phải. Một ngôi nhà xây kiểu biệt thự cổ nằm trơ trọi giữa những tán cây lớn, xung quanh chẳng có lấy căn nhà nào khác, đèn đường cũng lờ mờ. Đây là ra đồng không m.ô.n.g quạnh nữa rồi, tôi nhìn cái căn nhà kia là thấy bất an không thôi.
“Xuống xe đi, tới rồi đó.”
Cô Hương Lệ nhanh nhảu mở cửa xe bước xuống, tôi ái ngại, chần chừ một chút rồi cũng xuống xe. Cha mẹ ơi, không khí bên ngoài còn lạnh hơn cả trong xe khiến cho tôi phải kéo cao cổ áo. Xuống xe rồi mới thấy đây phải gọi là lâu đài đá mới đúng, có lẽ vì xây dựng bằng đá cho nên cảm giác lạnh lẽo hơn mấy lần.
“Vào thôi!”
Tôi gật đầu, rón rén theo sau cô Hương Lệ đi dọc cầu thang đá lạnh lẽo lên trên. Hai bên tường cầu thang trong vắt, dưới ánh đèn nhạt tôi có thể nhìn thấy mình soi trên tường khá là…méo mó.
Nhưng ngay sau đó tôi đột nhiên giật thót, thậm chí còn hét lên nho nhỏ, bởi vì tôi nhìn thấy bên trên tường đá không chỉ có mình tôi, mà còn thêm một bóng người nữa rất là hoàn chỉnh. Hóa ra không phải tường làm tôi méo mó, mà là tự tôi méo mó. Kinh khủng hơn nữa chính là người còn lại tôi nhìn thấy không ai khác mà vẫn là tôi, hay nói cách khác chính là cô công chúa An Tư kia. Chẳng lẽ cô ta xé giấc mơ nghìn năm bước ra ư, đến lúc tôi dụi mắt nhìn lại thì không thấy bóng dáng cô ta đâu, chỉ còn một mình hình bóng của tôi phản chiếu trên tường đá, nhưng bây giờ không còn méo mó nữa.
“Gặp ma à?”
Cô Hương Lệ quay lại hỏi, tôi đáp: “Gặp ma đã tốt, cháu ước gì chỉ gặp mỗi ma thôi chứ đừng gặp thêm thứ gì khác.”
Cô Hương Lệ á khẩu.
Vừa đi lên mấy chục bật thang đá, bên trên là sảnh lớn của ngôi nhà nhưng lại trốn trơn, chỉ có 2 cái cầu thang đá xây theo lối vòng cung nằm đó lạnh lẽo. Tôi bắt đầu nghi ngờ ngôi nhà này rồi đó, xây to như vậy sao không ở đi chứ. Đèn tường 2 bên rất nhiều, nhưng nó cứ mang cái màu kiểu thế nào, không hề sáng. Cô Hương Lệ quan sát một lúc rồi nói: “Cháu chọn một cái đi.”
“Đây là đùa với tử thần có đúng không ạ, sao tự dưng lại có câu chuyện chọn cầu thang thế này. Hay là cháu không xem nữa đâu, cháu đi về đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/duyen-khoi-am-duong/25.html.]
Tôi vừa nói vừa quay đầu lại muốn trở ra nhưng có vẻ nơi này vào thì dễ mà ra thì khó đây. Bởi vì nói xong câu đó tôi đột nhiên cảm thấy căn nhà trở nên rất là quái dị, nó giống như đang động đậy, cảm giác giống như đang ở trong bụng của một con vật to lớn nào đó. Từng tiếng đá kèn kẹt nặng nề di chuyển, tôi không cần xem cũng biết chắc chắn là cửa đều bị đóng hết rồi.
Giờ này tôi mới hối hận, ai đời tự dưng lại nhận lời đi vào những nơi như thế này chứ, đúng là liều lĩnh quá đi mất. Cô Hương Lệ nhìn ra ý định của tôi, bà ta lắc đầu nói: “Đã vào rồi thì đừng muốn ra sớm, chọn 1 đi.”
Tôi cắn cắn môi, im lặng đi tới bước lên cầu thang bên phải. Từng bật thang cứ trơn trượt như rong rêu bám vào lâu ngày vậy, nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng là nó rất sạch sẽ kia mà. Nhìn sang cô Hương Lệ, bà ta đi rất bình thường, mới đây đã lên tới trên rồi. Bà ta không có vẻ gì là muốn chờ tôi mà cứ thế đẩy cửa một căn phòng bước vào…hoặc là cánh cửa kia tự mở ra rồi kéo bà ta vào cũng nên.
“A…”
Trơn trượt quá khiến tôi té ngã, nhưng lúc té ngã rồi trong đầu tôi đột nhiên hiện lên rất nhiều kí ức lạ lẫm lộn xộn. Những kí ức đó hầu như đa phần đều là cảnh c.h.é.m g.i.ế.c nhau, m.á.u chảy đầu rơi, đỏ cả một vùng. Tôi đau đầu không chịu được, vừa vịn tường đứng lên thì thấy cô Hương Lệ bên kia đột nhiên bị đánh văng ra ngoài, lăn xuống mấy bậc cầu thang.
Nói thật nhìn thấy cảnh này làm tôi chưng hửng luôn, đây đâu phải phim chưởng đâu mà bay dữ vầy nè. Sau một giây định thần thì tôi đã “tuột” xuống cầu thang rồi chạy sang leo lên cầu thang bên kia. Vừa đỡ cô Hương Lệ, tôi vừa cuống quýt hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Không sao!”
Rõ là nhìn mặt đau lắm nhưng bà ta vẫn cứ nói là không đau. Sau khi đỡ được bà ta dậy, tôi nói: “Chúng ta đi về thôi, nơi này nguy hiểm quá.”
Nhưng cô Hương Lệ lại kéo tay tôi rồi nói: “Không sao đâu! Vừa rồi hắn ta chỉ đang thử cô mà thôi.”
“Là sao ạ?”
“Là kẻ bên trong đó muốn xem cô có đạo hạnh thế nào, xem có thể ảnh hưởng tới nhân gian hay không mà thôi.”
“Vậy là cô giả bộ?”
Cô Hương Lệ gật đầu, điều này làm cho tôi càng khẳng định bà ta không đơn giản như vẻ bên ngoài và những gì bà ta nói. Và mục đích đưa tôi đi tìm lịch sử vòng tơ hồng của bà ta lần này rất có thể là một công đôi việc, muốn đạt được mục đích của mình hơn là giúp tôi. Đầu óc tôi khá là lộn xộn, một chốc sau mới nói: “Có phải nếu như không có cháu thì một mình cô sẽ không thể tìm được nơi này có đúng không. Nơi này có bí mật to lớn cỡ nào chứ?”
Tôi chỉ hỏi ăn may, nhưng không ngờ lại đúng thật. Cô Hương Lệ tái mặt đi, có lẽ không nghĩ tới việc tôi “thông minh” đột xuất thế này nên nói: “Cháu cố tình chơi cô có đúng không, cháu biết hết tất cả rồi à?”
Tôi oan còn hơn cả Đậu Nga nên cười như khóc nói: “Cháu ăn may đấy chứ có biết cái *** gì đâu.”
Lúc này bên trên lầu đột nhiên truyền đến âm thanh cót két nặng nề, sau đó một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Nếu như đã đến sau còn không vào?”