Duyên Khởi Âm Dương - 24
Cập nhật lúc: 2024-05-25 08:59:48
Lượt xem: 283
Chương 24
Trong đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch, khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô ấy bước đi khập khiễng trông rất quái dị đang từ bên ngoài xa tít đi vào trong làng. Nơi đây là một vùng quê thanh bình, đêm nay cũng là một đêm trăng khuyết, những cơn gió lao xao làm lay động những bụi xe quanh đường làng, thoạt nhìn bóng dáng kia cũng như thể muốn lay theo những ngọn tre.
Tân nhìn thấy bóng người kia càng đi càng gần, sau đó đột nhiên dừng trước cửa một ngôi nhà, trông quen quá, kia chẳng phải là nhà của…người yêu cũ của anh. Người yêu cũ của Tân tên là Mai, cô ấy rõ ràng đã đi lấy chồng nước ngoài 15 năm rồi kia mà, sao giờ này anh vẫn còn mơ thấy nhà của cô ấy cơ chứ.
Chỉ mơ vỏn vẹn như thế, anh thức giấc trong sự bàng hoàng. Nhưng khi nhìn lại người vợ hiện tại của mình đang nằm ngủ bên cạnh thì anh cũng dặn lòng không được suy nghĩ lung tung, dù sao cũng là chuyện của quá khứ rồi. Nhưng sáng hôm sau anh lại nhận được điện thoại từ gia đình ở quê, nói rằng đêm qua Mai đã về nhà báo mộng, nói rằng cô đã c.h.ế.t cách đây rất lâu rồi.
Tân nghe thế thì đổ mồ hôi hột, vậy giấc mơ đêm qua lẽ nào người mà anh thấy chính là Mai ư. Hỏi thêm thì anh mới biết Mai báo mộng nói rằng cô lấy chồng không lâu thì bi đánh đập hành hạ dã man, thậm chí cả nhà chồng còn chia nhau ngủ với cô mỗi người một đêm. Đã như vậy, một lần nọ họ vô ý đánh cô bị gãy một chân nhưng lại không đưa đi bệnh viện mà chỉ chăm chăm hưởng thụ xác thịt cô. Mười ngày sau đó do vết thương nhiễm trùng nặng kèm với đau đớn tột cùng, cuối cùng Mai đã ra đi nơi đất khách quê người.
Gãy một chân ư?
Tân đột nhiên rơi nước mắt, vậy ra rõ ràng bóng người khập khiễng đêm qua anh mơ thấy chính là Mai rồi. Nhưng chuyện chưa đâu vào đâu thì đêm hôm sau cả nhà anh lại gặp chuyện. Vợ anh nửa đêm đi vệ sinh lại hét toáng lên, sợ hãi nói rằng có ma có ma, nhưng đến khi Tân chạy vào thì lại chẳng thấy cái gì. Nhưng sau đó, khi Tân vừa chợp mắt thì cô lại hét lên nói rằng có con ma bị què đang kéo chân mình xuống khỏi giường.
Mấy đêm ròng rã như thế, đêm nào Tân cũng phải thức trắng vì sự kì lạ của vợ mình. Cô luôn nói có một con ma nữ bị què đến tìm mình, khiến cho cô không tài nào dám ngủ, bộ dáng giờ cũng chẳng khác gì con ma là mấy. Vốn ban đầu Tân không tin lắm, nhưng vợ anh cứ nhắc đi nhắc lại con ma bị què nên anh bắt đầu có suy nghĩ liều lĩnh, lẽ nào con ma kia chính là Mai ư.
Vì vậy anh đã đến tìm cô Hương Lệ bói một quẻ, nào ngờ cô Hương Lệ lại phán ngay kia đúng thật là Mai, người yêu cũ của anh. Thế nhưng cô ấy ôm cố chấp muốn gả cho anh, muốn mặc áo cưới một lần mới cam tâm đi xuống dưới. Cô Hương Lệ còn nói Mai vất vả lắm, trả giá rất đắc mới có thể tìm về được quê hương, nếu như cưỡng ép cô ấy đi cũng được, nhưng như vậy sẽ hao tổn âm đức của cả Tân và bà ta.
“Vậy nên là cô lại đi tìm cháu để may áo cưới cho ma ư?”
Mấy lần may áo cưới cho ma có lần nào tôi được sống yên ổn đâu nên lần này tôi kiên quyết chối từ. Tân có vẻ khẩn trương, anh ta nói: “Cô gái, xin cô hãy làm ơn giúp cho tôi có được không. Cô ấy đã khổ sở tới như thế rồi, nếu như ai cũng có thể may áo cưới thì tôi cũng không đến làm phiền cô. Nhưng thầy nói chỉ có cô mới có thể may ra áo cưới làm yên lòng người c.h.ế.t được.”
Yên lòng cái con khỉ!
Tôi nhớ lại cô dâu ma kia mà không khỏi ngán ngẩm. Tôi thì còng lưng ngày đêm may áo cho cô ta, tiền tôi còn chưa nhận được đồng nào mà cô ta đã cho tôi ăn hành bao nhiêu lần rồi. Nói đến tiền đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, bèn hỏi cô Hương Lệ: “Xấp tiền vàng mã có ghi tên Định Công cô còn giữ không?”
“Vẫn còn! Làm sao thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/duyen-khoi-am-duong/24.html.]
“Không sao! Cô giữ giúp cháu nhé, có lẽ lúc nào đó cháu cần dùng đến.”
Mẹ tôi nghe thấy tôi muốn xài tiền Âm phủ thì giật mình nói: “Con điên rồi sao, muốn xài tiền đó làm gì.”
“Mẹ ơi, không như mẹ nghĩ đâu. Là nghĩ bóng thôi, nghĩa bóng.”
Thấy không khí hơi bớt căng thẳng, Tân vội hỏi: “Vậy cô có thể giúp tôi không cô gái?”
Cô Hương Lệ cũng khẩn thiết nhìn tôi, mà tôi thừa biết bà ta được bao nhiêu lợi từ mấy việc tôi giúp không công còn mang họa vào thân kia, giả vờ suy nghĩ, tôi nói: “Nhưng trước tiên tôi phải biết giá trị của mình nằm ở đâu, và lí do gì, tôi đặc chỗ nào để có thể may áo cưới cho ma?”
Tân sượng trân, tôi quay sang nhìn cô Hương Lệ rồi nói: “Cháu hỏi cô đấy. Cháu nghĩ mình có quyền được biết mà, có đúng không. Đương nhiên, làm gì có ai muốn làm không công chứ. Cháu không cần tiền, cái kia là điều kiện để trau đổi.”
Hết cách, hai bọn họ đã thương lượng cả buổi. Tôi biết bà ta ngả giá với người đàn ông tên Tân kia, sau đó quay sang nói với tôi: “Là vì trên cổ tay phải của cháu có 1 sợi dây tơ hồng. Mà sợi dây tơ hồng này tương truyền là của Nguyệt lão trên trời chuyên dùng để se duyên.”
Cái này thì tôi đã từng nghe qua rồi. Nhưng chẳng phải chuyện kia chỉ là cổ tích nhân gian hay sao, sao tự dưng lại ứng vào người tôi thế này. Mà tôi thì nối dây tơ hồng với ai cơ chứ, và tại sao lại bị đeo lên tay luôn thế này. Tôi rất là hoài nghi hỏi: “Sao cháu biết cô có lừa cháu hay không. Những loại chuyện như cổ tích này thì đúng sự thật được bao nhiêu phần trăm chứ?”
“Cô cũng không chắc lắm về chuyện đó. Trước đây cô chỉ được nhận thông tin về cháu, bây giờ có cơ hội, cô sẽ chứng thực một phen. Đưa tay phải cháu đây.”
Cô Hương Lệ sang ngồi cạnh tôi, bà ta nắm lấy tay phải của tôi rồi bật lửa lên soi lại gần. Mọi người đều căng thẳng chờ đợi xem kết quả, và…trên cổ tay phải của tôi gần ngọn lửa đột nhiên xuất hiện một cái vòng nhỏ như sợi tơ, và cái vết vòng kia quả thật là có màu đó.
“Sao thế này, cô nói trước đây cô nhận thông tin từ người khác, vậy người đó là ai, người đó biết gì về cháu?”
Trước câu hỏi của tôi, cô Hương Lệ chậm rãi nói: “Cứ nghĩ có thể yên ổn sống một thời gian nữa, nhưng không ngờ lại đến nước này. Tối nay cô sẽ đưa cháu đi tìm câu trả lời. Nhưng trước mắt cháu cần bắt tay vào cắt may đi là vừa.”
“Này, cô hạ thấp giọng của mình xuống. Cô nghĩ mình có quyền sai khiến cháu ư?”
Tôi khá là bực bội, dù sao nhẫn nhịn cũng là có giới hạn. Bà ta cái gì cũng không thèm nói với tôi, ngược lại còn sai khiến tôi làm cái này cái nọ, nghĩ tôi đầu đất dễ bắt nạt à. Cô Hương Lệ chẳng thèm quan tâm tôi nói gì mà còn vui vẻ nói: “Cô chỉ lo cho cháu thôi mà, dù sao làm sớm xong sớm không phải à.”
Tôi định nói nữa nhưng lại thôi, rõ ràng mấy lần trước tôi là tôi làm mà bà ta được lợi. Tôi bắt đầu nảy ra một ý định xấu xa, muốn mượn tay Thiên Phúc xử bà ta một vố cho đỡ tức.