Duyên Âm Đoạt Mạng Từ Bạn Cùng Phòng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-05-01 09:58:14
Lượt xem: 629
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi lùi một bước, nhường chỗ cho Chu Lệ Lệ hành động, loại người đê tiện như vậy, thật sự cần đánh một trận.
Dương Thiến không ngờ tôi lại lùi, liền nắm lấy áo tôi, trốn sau lưng tôi.
"Cô thấy bản thân đê tiện không?!"
Tôi đẩy Dương Thiến ra, Chu Lệ Lệ liền cào vào mặt cô ta.
Dương Thiến gần đây bị Tống Ngôn hút hết sức lực, không chống đỡ được mấy cái đã bị Chu Lệ Lệ đè xuống.
"Tôi g.i.ế.c cô, g.i.ế.c cô!!!"
Ánh mắt Chu Lệ Lệ tràn ngập sát ý, nhưng tôi không thể để cậu ấy g.i.ế.c người.
Dù Dương Thiến thật sự rất đáng chết.
"Lệ Lệ, đừng làm bẩn tay em, anh không muốn em vì anh, lại nợ một mạng người."
Tống Ngôn nhìn bạn gái đang cố gắng đòi công lý cho mình, vừa đau lòng vừa bất lực.
19.
Cuối cùng Chu Lệ Lệ cũng dừng tay, Dương Thiến bị đánh còn nửa cái mạng.
"A Ngôn..."
Cậu ấy ôm lấy Tống Ngôn, như thể người trước mặt vẫn là chàng trai sáng lạn ngày nào.
Tống Ngôn dùng nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn cọ vào tóc Chu Lệ Lệ, như đang dỗ một đứa trẻ.
"Bỏ đi em, thực ra chúng ta không nên làm vậy."
"Nếu anh vì muốn sống mà không tiếc mạng người, vậy anh có khác gì cô ta đâu?"
"Hứa với anh, đừng vì anh, cả đời sống trong đau khổ."
"Hứa với anh đi!"
Chu Lệ Lệ ngẩng mặt, nhìn người yêu không còn nguyên vẹn trước mặt.
Cậu ấy khẽ gật đầu, cuối cùng hôn lên một nụ hôn tuyệt vọng nhưng dịu dàng.
Tôi không biết mình làm đúng hay sai, nhưng nhìn hai người yêu nhau lại phải chia lìa, tôi vẫn không đành lòng.
"Mạnh Vũ, cậu có thể..."
Mạnh Vũ lắc đầu, "Người c.h.ế.t vào luân hồi, ma diệt sẽ tan thành tro bụi."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi nhìn Chu Lệ Lệ và Tống Ngôn, nhưng vẫn bất lực.
Cuối cùng Dương Thiến bị tàn phế, phải bỏ học.
Vụ án năm đó sau nỗ lực của Chu Lệ Lệ, Mạnh Vũ và tôi cuối cùng cũng được xét xử lại, những kẻ thao túng phía sau năm đó và Dương Thiến đều phải trả giá.
Ngoại truyện Tống Ngôn
Học hành vất vả hơn chục năm, cuối cùng tôi cũng thi đậu vào trường đại học mơ ước.
Cuối cùng cũng có dũng khí tỏ tình với Lệ Lệ.
Nụ cười của Lệ Lệ như những vì sao sáng trên bầu trời đêm.
Khoảnh khắc ấy đã thắp sáng cuộc đời u tối của tôi.
Tôi biết Lệ Lệ là trẻ mồ côi, bao năm nay đều nhờ trợ cấp xã hội để đi học.
Nhưng giờ Lệ Lệ đã có tôi, tôi không thể để người yêu sống cuộc sống khổ cực đó nữa.
Tôi quyết định tranh thủ mùa hè làm thêm hai công việc, như vậy học phí đại học sẽ đủ thôi.
Nhưng Lệ Lệ nhất quyết muốn làm thêm hai công việc cùng tôi, Lệ Lệ nói không muốn tôi vất vả.
Em ấy thật ngốc, tôi là con trai, tự nhiên có sức mạnh hơn con gái, tự nhiên phải chăm sóc con gái nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duyen-am-doat-mang-tu-ban-cung-phong/chuong-7.html.]
Lẽ nào lại để em ấy chịu khổ cùng tôi!
Lệ Lệ có bệnh tim bẩm sinh, có lẽ đây cũng là lý do em ấy bị bỏ rơi.
Em ấy không bao giờ nhắc đến chuyện này, làm gì cũng cố gắng hết sức, tôi nhìn thấy nỗ lực của em ấy, tất cả đều ghi nhớ trong lòng.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn vào đêm định mệnh đó.
Tôi nhận hàng đơn cuối cùng trong ngày, trên đường đến giao hàng cho khách.
Bị một chiếc xe đ.â.m mạnh từ bên hông, chiếc xe cán ngang qua n.g.ự.c tôi.
Trong tích tắc, tôi chỉ còn lại đống thịt nát.
Máu chảy vào mắt tôi, tôi cố gắng giơ tay, cầu xin cô ta gọi xe cấp cứu.
Nhưng cô ta chỉ nhìn tôi một cái, rồi bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Thời tiết tháng mười hai lạnh thật, tôi như cảm nhận được sự sống đang dần trôi đi.
Cuối cùng, trước mắt tôi chỉ còn hình ảnh của Lệ Lệ và bà nội.
Xin lỗi, anh không thể tiếp tục chăm sóc em và nội được nữa.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Tôi trở thành hư vô, không thấy, không nghe, lơ lửng giữa nhân gian.
Mãi đến khi tôi gặp lại Lệ Lệ.
Em ấy khóc đến sưng mắt.
Lệ Lệ nói em ấy có cách để tôi sống lại, tôi nghĩ chắc do em ấy quá nhớ tôi thôi.
Nhưng tôi không muốn làm em ấy thất vọng, chỉ cần em ấy vui, tôi làm gì cũng được.
Mãi đến khi em ấy bảo tôi nhập vào miếng ngọc bội, hút tinh khí người khác.
Tôi nhìn cô gái đã g.i.ế.c tôi, trong lòng dâng lên một chút khoái cảm.
Nếu có thể đổi mạng cô ta trả mạng tôi, cũng là xứng đáng.
Đêm cuối cùng, tôi không tìm thấy Dương Thiến, nên dùng ảo cảnh tái hiện cảnh tai nạn ngày đó, Dương Thiến hoảng sợ, thế là tôi đã tìm được cô ta.
Tôi liên tục hút tinh khí cô ta, nhìn cơ thể cô ta ngày càng kiệt quệ.
Tôi bắt đầu nghĩ, làm vậy có thật sự đúng không?
Tôi phát hiện một bạn cùng phòng của Lệ Lệ có thể nhìn thấy tôi,
Có lẽ, cô ấy có thể cho tôi câu trả lời.
Nếu tôi thật sự làm sai, cô ấy có thể là người ngăn tôi rơi vào vực sâu.
Điều tôi may mắn nhất là có được thực thể trong chốc lát, lại cảm nhận được hơi ấm của Lệ Lệ.
Tôi không muốn Lệ Lệ vì tôi trở thành kẻ g.i.ế.c người.
Tôi muốn em ấy vui, muốn em ấy bình an.
Khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức tan biến, tôi lại hôn lên nước mắt của em.
Mọi chuyện rồi sẽ qua, tôi đã nói như thế.
Nhưng không biết bao lâu sau, tôi lại có một chút ý thức.
Tôi có thể nghe thấy Lệ Lệ nói chuyện với tôi, Lệ Lệ cũng cười rạng rỡ với tôi.
Có lẽ, đây chính là kết cục tốt nhất rồi.
[Hết]