Duyên Âm Đoạt Mạng Từ Bạn Cùng Phòng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-01 09:57:22
Lượt xem: 1,009

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Thiến cầm miếng ngọc chỉ vào tôi, ánh mắt cảnh giác nói: "Có phải do cô giở trò không?"

 

Đầu óc cô ta có vấn đề thật, tôi không nhịn được mà bật cười.

 

"Tôi giở trò? Cô đánh giá tôi hơi cao đấy."

 

"Không phải cô thì còn ai vào đây? Cô ganh tị vì tôi nhặt được miếng ngọc bội, bảo tôi vứt đi tôi không nghe, cô liền đầu độc tôi, bắt tôi phải tin những lời ma quỷ của cô."

 

Mặt Dương Thiến biến dạng vì kích động, toàn thân run rẩy, như thể sắp ngã xuống đất.

 

"Tôi đầu độc cô? Cô có ổn không?"

 

"Tôi khuyên cô nên đi khám tâm thần đi, cô bị mắc chứng hoang tưởng rồi đấy!"

 

Dương Thiến luôn rất kiêu ngạo, ai không chiều theo ý cô ta, cô ta liền châm chọc.

 

Cũng thường xuyên nói tôi giả thần giả quỷ trước mặt đám bạn học, nói tinh thần tôi không được ổn.

 

Tôi không buồn giải thích, nhưng hôm nay cô ta quá đáng thật.

 

Sắc mặt cô ta biến đổi: "Người đàn ông tôi mơ thấy, không phải là duyên tiền kiếp của tôi sao?"

 

Tôi thẳng thừng nói: "Nói duyên tiền kiếp thì chắc là duyên tiền kiếp à? Nhỡ đâu là oan gia kiếp trước thì sao? Cô cũng dám nghĩ thật đấy?”

 

Dương Thiến nắm lấy tay tôi, khóc lóc cầu xin tôi cứu cô ta.

 

"Vậy là cô thừa nhận mình thật sự gặp ma rồi?"

 

Thiến Thiến gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu: "Tôi chỉ gặp anh ấy trong mơ, cũng không liên quan gì đến hiện thực mà."

 

"Thực ra tôi chưa nói với cô, đêm nào tôi đều thấy anh ấy trèo lên giường cô đấy."

 

Sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, ánh mắt đầy kinh hãi.

 

"Cô nói anh ấy lên giường tôi? Tức là anh ấy thật sự tồn tại?"

 

"Đúng vậy, từ lúc không có hình hài, cho đến tối hôm qua, anh ấy leo giường đã có thể phát ra tiếng động."

 

"Nghĩa là, anh ấy bắt đầu có thực thể, cũng có thể gọi là tồn tại."

 

10.

 

"Tôi sai rồi, Kiều Kiều, trước đây tôi không nên nói cô ganh tị với tôi, không nên nói cô giả thần giả quỷ, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi."

 

"Cô cứu tôi đi, chỉ có cô mới cứu được tôi."

 

Bản thân tôi còn khó giữ, làm sao cứu được cô ta.

 

Nhưng dù sao cũng có hai lá bùa, tôi đưa cho cô ta một lá.

 

Tôi lấy lá bùa Mạnh Vũ cho tôi đưa Thiến Thiến, bảo cô ta đặt dưới giường.

 

Sau khi làm xong, Chu Lệ Lệ mặt mày không vui từ bên ngoài trở về.

 

Bình thường hai người họ luôn ríu rít với nhau, hôm nay cả hai đều im lặng không nói gì.

 

Đến nửa đêm, bóng người kia lại xuất hiện bên giường, nhưng anh ấy dường như không tìm thấy giường Dương Thiến, cứ đi vòng quanh trên sàn.

 

Đúng lúc này, Dương Thiến lại kéo chăn bước xuống giường, cứng nhắc đeo miếng ngọc bội trên bàn vào cổ, rồi trèo lên giường tầng trên.

 

Tôi đã nhiều lần cảnh báo cô ta đừng lên tiếng, đừng động đậy.

 

Nhưng cô ta vẫn phá vỡ kết giới do lá bùa tạo ra.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Bóng đen theo Dương Thiến lên giường, biểu cảm của cô ta càng đau khổ hơn.

 

Bóng đen biến mất trong nháy mắt.

 

Đột nhiên tôi thấy Mạnh Vũ ngồi trước bàn học quay lưng về phía tôi, trái tim treo ngược bao lâu cuối cùng cũng yên vị.

 

Cô ấy gọi tôi xuống, nói cô ấy có cách giải quyết.

 

"Xuống đi, Kiều Kiều, tôi về nhà lấy đồ xong rồi, chắc chắn sẽ không sao nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duyen-am-doat-mang-tu-ban-cung-phong/chuong-4.html.]

 

"Yên tâm, có tôi ở đây."

 

"Đừng sợ, xuống đây tôi đeo bùa mới cho cô."

 

"Ừ."

 

Lòng tôi hân hoan định xuống giường, vừa đứng dậy đã cảm thấy trong phòng lạnh lẽo bất thường.

 

Cái lạnh thấu xương này, chỉ khi bóng đen xuất hiện mới có.

 

Mỗi lần anh ấy đi rồi, nhiệt độ trong phòng không lạnh như vậy.

 

Một tia sáng trắng lóe lên trong đầu, càng khẳng định suy nghĩ của tôi.

 

Mạnh Vũ không biết tôi đã đưa lá bùa cho Thiến Thiến, hơn nữa bây giờ là nửa đêm, Mạnh Vũ căn bản không thể ở trong ký túc xá của tôi.

 

11.

 

Tôi suýt nữa rời khỏi giường, rời khỏi nơi an toàn duy nhất có thể bảo vệ tôi.

 

Khi tôi nhìn lại bóng người trước bàn học, Mạnh Vũ đang cười quay đầu nhìn tôi.

 

"Sao vẫn chưa xuống vậy, tôi đã bảo không sao mà."

 

Tôi ngồi trên giường bất động, như không nhìn thấy người trước bàn học.

 

"Kiều Kiều, xuống đi."

 

Giọng Mạnh Vũ đầy mê hoặc, tôi dùng răng cắn vào đầu lưỡi, cắn mạnh một cái.

 

Mùi m.á.u tanh nồng lan tỏa trong miệng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

 

Thấy tôi không động đậy, mặt Mạnh Vũ trở nên khó coi.

 

"Cô không tin tôi sao?"

 

"Không tin thì tìm tôi làm gì!"

 

Tôi lạnh lùng cười: "Đừng diễn nữa."

 

Mặt Mạnh Vũ đơ lại, gượng gạo nở nụ cười.

 

"Tôi không hiểu cô nói gì."

 

"Không hiểu sao?" Tôi hỏi lại.

 

"Xuống đi, còn nhiều thứ phải làm lắm, một mình tôi làm không xuể."

 

Mạnh Vũ không trả lời câu hỏi của tôi.

 

"Tôi đã nói, đừng diễn nữa, quỷ nam trong ngọc bội."

 

Tôi không có kiên nhẫn diễn kịch với anh ấy, trực tiếp vạch trần.

 

Khuôn mặt Mạnh Vũ như chiếc mặt nạ nứt nẻ, lộ ra bộ mặt thật của người đàn ông.

 

Trên mặt anh ấy đầy máu, giữa trán là một lỗ m.á.u lớn, nhãn cầu trái lủng lẳng trên mặt, giọng khàn đặc cất lên âm thanh trầm thấp:

 

"Vẫn bị cô phát hiện rồi."

 

12.

 

Dù đã chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn giật mình vì bộ dạng của anh ấy.

 

"Vậy thì cô hãy đi cùng cô ta đi."

 

Nói xong người đàn ông liền đứng dậy đi về phía giường tôi.

 

Trên giường tôi không chỉ có bùa hộ mệnh ông nội cho, còn có xâu đồng tiền của Mạnh Vũ.

 

Anh ấy đi đến trước giường liền định giơ tay bắt lấy tôi, nhưng phát hiện mình bị ngăn cách bên ngoài.

 

Loading...