Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 82: Anh Sẽ Về Nhanh Thôi

Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:35:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiệu Bố bao giờ thất thố đến thế, đến tận khi Tố Mộc Phổ Nhật bước nhà, bà vẫn còn trong cơn hoảng loạn.

Sau khi nhận điện thoại, Tố Mộc Phổ Nhật và Tống Chiêu lập tức trở về nhà gỗ lái xe, đồng thời thông báo cho Hồ Hòa Lỗ trông nom. Tim Tống Chiêu đập nhanh, cô thấy Cáp Nhĩ Ba Lạp đang bay lượn trung nhà gỗ, phát những tiếng kêu khác thường.

Không , sẽ , mặc dù các lều bạt cách khá xa, nhưng khu vực đó tách biệt với rừng núi, hiếm khi lạ lui tới, càng thú dữ...

Nhìn hai bên sườn núi tuyết lùi nhanh về phía , bên tai Tống Chiêu vẫn văng vẳng giọng Thiệu Bố, cô nắm lấy bàn tay Tố Mộc Phổ Nhật đang đặt cần , nhanh Tô Mộc Phổ Nhật nắm ngược tay cô. Xe chạy hết tốc độ, ngay cả khi Cáp Nhật Tra Cái qua đời năm , Thiệu Bố cũng từng gọi về với giọng điệu như ...

Vừa dừng xe định, Tố Mộc Phổ Nhật vội vã xuống xe chạy cửa, Tống Chiêu chậm hơn vài bước, cô chú ý thấy trong sân thêm mấy vệt bánh xe. Tim cô chùng xuống, một nơi hẻo lánh như thế , lạ từng ghé qua.

Giọng Tố Mộc Phổ Nhật từ trong lều bạt vọng , nhưng thấy Thiệu Bố trả lời, Tống Chiêu vội vàng , sự bừa bộn trong nhà cho giật . Bàn, tủ đều lật đổ, tro than trong lò vương vãi khắp sàn, rõ ràng những kẻ đến lục soát một hồi, mang theo sự trút giận, ngay cả đống củi cũng đá đổ.

Thiệu Bố đang đổ gục giữa đống hỗn độn, mặt vết tát rõ ràng, bà quá gầy, quá già, đ.á.n.h đ.ấ.m như , khó mà tưởng tượng sẽ thương tích gì. Tố Mộc Phổ Nhật quỳ xuống mặt bà gọi mấy tiếng nhưng bà hề phản ứng, Tống Chiêu tiến lên kiểm tra, trong lòng dâng lên một nỗi tức giận bành trướng.

“Thế , đưa đến bệnh viện.”

Tố Mộc Phổ Nhật cõng Thiệu Bố dậy, hai bước đến cửa, cuối cùng bà cũng phản ứng, Thiệu Bố gào lên bà ngoài, giãy giụa một hồi ngã xuống khỏi lưng , đầu thấy Tống Chiêu định đỡ , bà lập tức dùng sức đẩy .

“Ngạch ni!”

Tố Mộc Phổ Nhật đỡ lấy hình lảo đảo của Thiệu Bố, cố gắng trấn tĩnh bà , ngờ Thiệu Bố kéo lưng, đẩy mạnh Tống Chiêu. Bà điên cuồng xua đuổi Tống Chiêu ngoài, Tố Mộc Phổ Nhật đến ngăn cản, Thiệu Bố giơ tay lên tát một cái!

Cả căn phòng im lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của Thiệu Bố, bà đau, cũng mệt, dáng vẻ cố chấp của Tố Mộc Phổ Nhật, bà thể kìm nén nữa mà lên án. Tống Chiêu thấy Thiệu Bố liên tục nhắc đến tên , đồng thời, vẻ mặt Tố Mộc Phổ Nhật cũng đổi.

“Thím đang gì thế? Chẳng lẽ chuyện liên quan đến em?”

Tống Chiêu kéo Tố Mộc Phổ Nhật , nhưng kịp trả lời, giọng Thiệu Bố vẫn ngừng, lắng , vẻ mặt ngày càng căng thẳng, đợi đến khi Tống Chiêu, đưa quyết định:

“Lái xe của về núi , vài ngày nữa sẽ tìm em.”

Vẻ mặt Tố Mộc Phổ Nhật kiên quyết, thêm nửa lời thừa thãi nào, Tống Chiêu đống hỗn độn sàn, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng vụt tắt.

“Có đến, đúng , là tìm em?”

Mỗi bước mỗi xa

Tố Mộc Phổ Nhật tìm thấy một hộp t.h.u.ố.c trong tủ, cơn giận trong lòng kìm nữa, bóp méo hộp thuốc. Thiệu Bố hiểu những lời ngoài , chỉ quen thuộc với cái tên Tống Chiêu, họ liên tục nhắc đến Tống Chiêu, còn đưa ảnh uy h.i.ế.p Thiệu Bố.

Anh Tống Chiêu dễ dàng thuyết phục, bèn thêm một nữa: “Nghe lời , Chiêu Chiêu, núi , bao giờ nhắc đến Hồ Hòa Lỗ với ai, ở đó ai thể tìm thấy.”

em thể trốn núi cả đời .”

Quá khứ của cô là gì, cô và Tố Mộc Phổ Nhật đều rõ. Thiệu Bố liên lụy một cách hề dự liệu tới, thể an tâm bỏ đống tàn dư mà phủi m.ô.n.g bỏ ?

Hai im lặng một lúc, Tống Chiêu lùi vài bước, về phía cửa.

“Em ?” Tố Mộc Phổ Nhật giữ cô , “Anh hề trách em, càng đuổi em , Tống Chiêu, em cũng cho !”

“Trước hết hãy kiểm tra xem ngạch ni của ngã nghiêm trọng . ” Quay Thiệu Bố đang co ro ở góc giường, Tống Chiêu mệt mỏi : “Em ở đây sẽ càng kích thích thím , em xe đợi .”

......

Đứng ngoài lều bạt, Tống Chiêu những vệt bánh xe mặt đất, ngừng nhớ chi tiết trong những ngày qua. Có Quỷ Thủ phái đến tìm cô? Tìm cô, gì?

Nhớ Quỷ Thủ bắt giữ , Tống Chiêu vẫn nghiến răng căm hận, rời khỏi Hồng Kông nửa năm, cô suýt chút nữa quên những thủ đoạn dơ bẩn đó. Vừa suy nghĩ dọc theo vệt bánh xe, bất giác vòng lều bạt, cô ngẩng đầu lên, chú ý thấy mấy đống củi chồng liền , một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Tim đập thình thịch, Tống Chiêu tăng tốc bước về phía đó, ngay lúc sắp đến gần, cô thấy một tiếng khẽ.

với chị Chiêu quả nhiên là tâm linh tương thông.”

Giống như ác quỷ hiện hình ánh mặt trời, Quỷ Thủ bước từ chỗ tối, mang theo nụ tồi tệ cố hữu, để lộ chiếc răng nanh một bên.

“Thua ! trốn giỏi bằng chị.”

Tống Chiêu thẳng khuôn mặt đó, gần như thể tin . Tại đột ngột như ? Không hề bất kỳ dấu hiệu nào. Khi cô quyết tâm trả thù, từ bỏ thứ để đến Tân Thành, thể tìm thấy ; nhưng khi cô gác quá khứ, cố gắng bắt đầu cuộc sống mới, như âm hồn bất tán xuất hiện!

“Người trong nhà, là mày đánh?”

Tống Chiêu nghiến răng siết chặt nắm đấm, đưa tay lưng cho túi, giật nhận mang theo con d.a.o nhỏ.

Quỷ Thủ nhún vai, thờ ơ: “Ai bảo bà trả lời .”

“Sao mày tìm đến đây!”

Cô nén giọng, Tố Mộc Phổ Nhật và Thiệu Bố thấy. Thấy vẻ hận thù hề che giấu mặt Tống Chiêu, Quỷ Thủ tiến lên hai bước, dùng giọng điệu đau lòng : “Đừng đối chọi gay gắt như , chị Chiêu, đến đón chị về nhà.”

“Về nhà?” Tống Chiêu phì một tiếng, khinh bỉ : “Mày nên động thủ với già. Những điều lớn dạy mày ngày xưa, mày quên hết .”

Quỷ Thủ nhắc đến Trần Nghĩa, nụ giả tạo cũng trở nên độc ác, tiện tay rút một thanh củi từ đống củi, bắt đầu bước về phía Tống Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-82-anh-se-ve-nhanh-thoi.html.]

Tống Chiêu Quỷ Thủ, nhanh chóng đưa phán đoán trong lòng—nơi hẻo lánh, sẽ đến một , đống củi phía cao rộng, thể còn giấu những khác, và cả chiếc xe họ lái đến. Không tin tức lấy từ , một nhóm rầm rộ tìm đến đây, thể chuyện với Thiệu Bố, liền tay đ.á.n.h bà , cố tình chờ Thiệu Bố cầu cứu, chờ họ về. Ngay cả vết bánh xe cũng xử lý, là vì chỗ dựa, sợ vạch trần.

Không tiếng động truyền lều bạt, Tống Chiêu nghiêng lùi về phía xa, nhận ý đồ của cô, Quỷ Thủ : “Hình như chị bảo vệ họ, đàn ông trong nhà đó, là yêu mới của chị ?”

“Là bố mày.”

Quỷ Thủ nhạo một tiếng, bận tâm đến sự đối đáp mèo cào của Tống Chiêu, kiêu ngạo : “Cái tên ngốc nghếch phong tình đó , nuôi mấy con ngựa rách, cả đầy mùi súc vật. Chị ở bên thể sống ? Chị Chiêu, đừng chuyện ngu xuẩn.”

Hắn ngay cả chuyện Tố Mộc Phổ Nhật mở trang trại ngựa cũng .

Sắc mặt Tống Chiêu càng thêm nghiêm trọng, Quỷ Thủ xâm nhập cuộc sống của họ từ ngày nào. Chỉ trong khoảnh khắc trầm tư, Quỷ Thủ đột nhiên lao đến, túm lấy hai cánh tay Tống Chiêu.

Tống Chiêu vòng tay , đầu gối thúc mạnh bụng , Quỷ Thủ rên lên vì đau nhưng buông tay, kéo cô về phía đống củi, Tống Chiêu loạng choạng theo, cô đá khoeo chân , Quỷ Thủ quỳ xuống trong tuyết, tay dùng thêm lực, kéo cả Tống Chiêu ngã xuống.

Tống Chiêu dùng hết lực mà vùng vẫy, tuyết tung lên trộn lẫn với những cái tát mặt Quỷ Thủ, cũng lọt cổ áo cô. bệnh hồi phục, sức lực chênh lệch quá nhiều, hơn nữa sáu bảy năm chung sống, cách Tống Chiêu tay đ.á.n.h hiểu rõ, chỉ chậm trễ trong một chiêu thức, cô rơi thế yếu.

Vật lộn tuyết nửa ngày, Quỷ Thủ mất kiên nhẫn, lật dùng sức đè Tống Chiêu, bóp cổ cô, sự nghẹt thở khiến sức lực của Tống Chiêu nhanh chóng tan biến, gần như chịu khuất phục, thì đột nhiên một đôi tay nắm lấy tóc Quỷ Thủ, giật mạnh !

Tố Mộc Phổ Nhật ném Quỷ Thủ sang bên cạnh, một đầu gối đè lên hai chân , một cú đ.ấ.m đ.á.n.h văng m.á.u .

Anh giận dữ tột độ, mỗi cú đ.ấ.m đều khiến Quỷ Thủ rên rỉ, nhiều năm từng ai đè bẹp như , nghiêng đầu Tống Chiêu, để lộ hàm răng trắng lạnh, m.á.u chảy dọc khóe môi. “Chị, chị đ.á.n.h c.h.ế.t ? Chị Chiêu!”

“Đừng gọi tao như thế nữa!” Tống Chiêu từ trong tuyết bò dậy, kéo Tố Mộc Phổ Nhật gần như phát điên , cô nắm chặt hai bàn tay lạnh ngắt của , ghê tởm lau m.á.u khớp tay .

“Cút!!”

Quỷ Thủ trong tuyết khẩy hai tiếng, ôm bụng lật dậy, thậm chí còn tiến gần Tống Chiêu, đồng thời, sáu tên đ.á.n.h thuê từ đống củi bước .

Tố Mộc Phổ Nhật sắc mặt nghiêm , che chắn Tống Chiêu ở phía . “Em nhà , giúp trông chừng uống thuốc.”

“Thím thương thế nào?”

“Không gì nghiêm trọng cả, chỉ là ngã thôi.”

thím hoảng sợ, mặt, thím thể yên tâm.”

Tống Chiêu chịu rời , khẽ kéo cánh tay , Tố Mộc Phổ Nhật đầu , kiên quyết : “Anh đứa trẻ 16 tuổi nữa, Tống Chiêu, sẽ để bất kỳ ai đưa em rời khỏi nữa.”

“Được , những lời tình nghĩa sâu nặng thể để đến khi c.h.ế.t mà .” Quỷ Thủ ôm ngực, vẻ sinh ly t.ử biệt, “Về nhà ôm mày mà , thật sự nghĩ rằng mày thể ngăn tao ?”

Hắn giơ ngón tay lên, mấy tên đ.á.n.h thuê lập tức vây đến, Tống Chiêu né tránh linh hoạt, để áp sát, Tố Mộc Phổ Nhật đ.ấ.m từng quyền mạnh mẽ, trái đ.á.n.h gục hai , lao thẳng về phía Quỷ Thủ.

Quỷ Thủ sợ hãi yên tại chỗ, Tố Mộc Phổ Nhật tóm lấy cổ áo, kéo lên đến mức hai chân gần như rời khỏi mặt đất, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt giận dữ của Tố Mộc Phổ Nhật, đột nhiên nham hiểm.

Cạch một tiếng—

Một nòng s.ú.n.g tròn lạnh lẽo, mang theo mùi gỉ sét, đặt ngay tim Tố Mộc Phổ Nhật.

“Mày là chủ trang trại ngựa ở thôn Ngưu đúng ? Người của tao đến ít , là mày dặn bọn chúng, bán ngựa cho tao.”

Giọng Quỷ Thủ gần, giống như một con rắn độc quấn quanh cổ. Tố Mộc Phổ Nhật cúi đầu khẩu súng, hồi nhỏ, bố cũng s.ú.n.g săn, nhà nước cấm săn bắn, s.ú.n.g cũng nộp. Anh ngờ những vô pháp vô thiên đến mức , trong khoảnh khắc hề sợ hãi, trong đầu chỉ một ý nghĩ, tuyệt đối thể để Tống Chiêu ngạch ni chúng cướp .

“Ngụy Diễn! Mày buông !”

Tống Chiêu nhận thấy sự bất thường, động tác né tránh chậm nửa nhịp, liền hai tên đ.á.n.h thuê đè xuống tuyết, từ góc độ của cô vặn thấy nửa khẩu súng, hô hấp kiềm hãm, quên luôn cả giãy giụa.

Sự lo lắng trong mắt cô Quỷ Thủ đau nhói, khó chịu chống má : “Chị Chiêu mà còn nhúc nhích, tay sẽ vững !”

“Tao nhúc nhích, tao động đậy một chút nào!” Tống Chiêu quỳ gối trong tuyết, như thể đầu hàng, cầu xin: “Buông , cầu xin mày, mày tìm là tao mà!”

“Nếu cố tình buông thì ?”

“Mày dám… Mày dám!”

Lời đe dọa yếu ớt đó chọc Quỷ Thủ, Tống Chiêu hai mắt đỏ hoe, lòng hận thù lên đến đỉnh điểm, nhưng cô bất kỳ con bài mặc cả nào, cô còn thể gì nữa? Mày dám nổ súng, tao sẽ g.i.ế.c mày! Mày dám nổ s.ú.n.g tao sẽ c.h.ế.t! Không gì cả, Quỷ Thủ chẳng quan tâm điều nào cả.

Hắn thực hề bận tâm đến mạng sống của Tống Chiêu, chỉ niềm vui thống trị khác.

Không từ lúc nào, Thiệu Bố cũng bước , giống như một cành cây khô trong gió, bà vịn lều bạt, những , ánh mắt trống rỗng.

Quỷ Thủ nháy mắt hiệu, liền lái xe từ phía đống củi, luôn dùng s.ú.n.g chĩa Tố Mộc Phổ Nhật, tủm tỉm với Tống Chiêu: “Xin nha chị Chiêu, với ông chủ một công việc ăn cần bàn bạc, nên dẫn đây.”

Tống Chiêu đuổi theo, nhưng giữ chặt, thấy tiếng nức nở hận thù và bất lực phía , Tố Mộc Phổ Nhật đầu , mỉm an ủi cô:

“Anh sẽ về nhanh thôi.”

 

Loading...