Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 81: Cùng Cáp Nhĩ Ba Lạp (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:35:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm họ xuất phát, hơn một giờ lái xe, Tống Chiêu thấy một rừng thông, ẩn trong rừng sườn đồi vài căn nhà gỗ, rào chắn xung quanh một khu đất rộng lớn.

Tố Mộc Phổ Nhật cứ bí mật suốt đường , khi xuống xe, như trò ảo thuật, lấy một chiếc còi ngắn. Anh ngẩng đầu thổi, tiếng còi cao vút, từng hồi một, cho đến khi tiếng đáp cao vút từ trong rừng vọng .

Khoảnh khắc đó giống như một đám mây đen đang kéo đến, Tống Chiêu ngước , thì là một con ưng lớn màu đen xám đang lao thẳng xuống phía họ. Ưng sải cánh mở rộng gần hai mét, Tống Chiêu sợ hãi lùi phía , nhưng nó vững vàng đậu cánh tay của Tố Mộc Phổ Nhật.

“Đừng sợ, đây là Cáp Nhĩ Ba Lạp!” Tố Mộc Phổ Nhật . Lâu ngày gặp, mật vuốt ve lông chim ưng.

Tống Chiêu lấy hết can đảm, đưa ngón trỏ định chạm nó. Con ưng khẽ động đậy đầu, ánh mắt sắc như tia lạnh chiếu tới. Tống Chiêu vội vàng rụt tay , kinh ngạc thốt lên: “Đây là ưng của ... Cáp cái gì cơ?”

“Cáp Nhĩ Ba Lạp, nghĩa là hổ đen, lão hổ đen.”

“Một con ưng mà! Đặt tên là Hổ, nó thích chứ.”

Mỗi bước mỗi xa

“Chắc là đó”, Tố Mộc Phổ Nhật như thể hỏi ý kiến nó , “Nó bảo là gọi.”

Anh một tay giữ Cáp Nhĩ Ba Lạp, một tay nắm lấy Tống Chiêu về phía nhà gỗ. Ở cửa một đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi đang , bên cạnh chân ông là chiếc ba lô sắp xếp gọn gàng.

“Hồ Hòa Lỗ!”

“Lại gặp , Tô Mộc.”

Hồ Hòa Lỗ chỉ tiếng Mông Cổ, ông và bắt tay Tống Chiêu. Tố Mộc Phổ Nhật nâng cánh tay lên, Cáp Nhĩ Ba Lạp liền bay về đài đậu của ưng.

“Vậy thì như cũ nhé, chỗ giao cho .” Hồ Hòa Lỗ xách ba lô lên.

“Đi vội thế? Không ăn bữa cơm ?”

“Cậu thiếu ăn cơm cùng.”

Hồ Hòa Lỗ bước nhanh, để một câu trêu chọc nghiêm túc, tóc gáy ông bạc nửa, xa dần hòa lẫn tuyết trắng.

Tống Chiêu tiếp tục ngạc nhiên, đám mây đen bầu trời, nhịn hỏi: “Ông ? Ông , cần lái xe đưa tiễn ?”

“Hồ Hòa Lỗ thích xe, ông luôn như , mỗi năm ông chỉ xuống núi vài ngày khi đến đây, và cũng bao giờ là ông sẽ .”

Tố Mộc Phổ Nhật mang hành lý của hai từ xe xuống, đặt căn nhà gỗ dọn dẹp sạch sẽ. Tống Chiêu xung quanh, theo lải nhải hỏi: “Vậy mấy ngày chúng ở đây ? Hàng năm đến ở đây ? Vậy Hồ Hòa Lỗ là chuyên nuôi ưng ? Ở đây tổng cộng bao nhiêu con ưng? À, ông kiếm tiền bằng cách nào để nuôi ưng?”

Đã lâu lắm Tố Mộc Phổ Nhật mới một tràng dài như , nhóm lửa, trả lời: “Ưng thể săn mồi, con mồi bán tiền. Đôi khi giúp khác huấn luyện ưng cũng kiếm tiền. Ở đây tổng cộng hai con ưng, là A Lai Phu và Cáp Nhĩ Ba Lạp.”

“Em cũng thể huấn luyện một con ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-81-cung-cap-nhi-ba-lap-2.html.]

“Cái đó thì e là khó...” Nhìn đôi mắt Tống Chiêu sáng rực lên, Tố Mộc Phổ Nhật thực sự nhịn , đưa tay véo mặt cô thành một cục tròn, “ thể dạy em nuôi.”

Cáp Nhĩ Ba Lạp là một con ưng tính cách, biểu hiện ban đầu là nó tình nguyện cánh tay Tống Chiêu. Thế nhưng nó Tố Mộc Phổ Nhật dùng bảy ngày thức trắng để thuần phục, nên nó tuân theo mệnh lệnh của .

ưng cũng phiền phức, ưng cũng tính khí. Vì , nó cố ý tích lực lao xuống, khi đậu lên cánh tay Tống Chiêu thì dùng một cú "ngàn cân" đè nặng, hoặc giả vờ vững mà vỗ cánh loạn xạ một trận, tóc Tống Chiêu dựng hết lên.

Nó càng thế, Tống Chiêu càng chịu thua, cô là Triệu Mẫn của thảo nguyên, tuyên bố với Cáp Nhĩ Ba Lạp: tao cố tình cho bằng . Con ưng còn tên là A Lai Phu thì vẫn săn bình thường, thỉnh thoảng Cáp Nhĩ Ba Lạp với ánh mắt đồng cảm.

Sau năm sáu ngày vật lộn, Cáp Nhĩ Ba Lạp cuối cùng cũng chịu tự nguyện cánh tay cô, thế là Tố Mộc Phổ Nhật để Tống Chiêu cho nó ăn. Sau khi nó ăn hết một miếng thịt tay cô, cô trở thành bạn ưng công nhận.

Một buổi sáng nắng , Tống Chiêu đang tập thổi còi ở bên ngoài, một thổi âm thanh náo nhiệt như mười . Khi cô nhà, Tố Mộc Phổ Nhật đang điện thoại, trong tay củi cho thêm lò sưởi, điện thoại bật loa ngoài để bàn:

“Mấy đó đều là dân tứ xứ... cũng giống cưỡi ngựa... bọn họ cứ lảng vảng quanh chuồng ngựa... ngó nghiêng... chọn những con khỏe nhất... cách ăn mặc cũng giống dân chăn nuôi... đôi khi họ mấy thứ tiếng địa phương, hiểu....”

Giọng Thác Á lúc đứt lúc nối, dường như chút bất an, đây là thứ ba chị với Tố Mộc Phổ Nhật về chuyện . Nhóm dường như tìm đến vài trang trại ngựa ở Xích Phong, hiểu vì , cuối cùng họ vẫn mua ngựa của gia đình .

Tố Mộc Phổ Nhật thêm hết củi tay lò, trả lời đơn giản nhưng kiên quyết: “Không bán.”

Người tỉnh ngoài, mua ngựa mùa đông, để cưỡi ? Đi cưỡi ở ? Anh thiếu tiền bán hai con ngựa đó, và cũng để ngựa chịu khổ.

Nhận câu trả lời chắc chắn, Thác Á rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, chị trêu chọc hỏi và Tống Chiêu đang nghỉ dưỡng ở , hai dặn dò thêm một vài việc vặt, Tống Chiêu suy nghĩ một chút, ở cửa gọi điện thoại cho Hồng Mao Tử.

Kể từ khi cô bắt đầu học cách nuôi ưng, tần suất cô gọi điện thoại cho đám Hồng Mao T.ử ngày càng ít , hơn nữa núi cách xa trạm tín hiệu, gọi điện thoại luôn khó rõ. Cô gọi hai cuộc ai , cuộc thứ ba cuối cùng cũng thông khi ngắt kết nối, Hồng Mao Tử, A Quân và Lão Tứ đều chào hỏi cô. Tống Chiêu hỏi Mèo Béo ? A Quân đang ngủ.

Mèo Béo vốn ham ngủ, Tống Chiêu nghĩ nhiều.

Sau vài câu hỏi thăm đơn giản, Tống Chiêu ngoài tập luyện. Lần đầu tiên trong đời cô nuôi ưng, dường như cô và Cáp Nhĩ Ba Lạp đang bước một "kỳ trăng mật" kỳ diệu. Cáp Nhĩ Ba Lạp ánh mắt sắc bén, lông vũ sáng bóng, là một con ưng vô cùng , mấy ngày nay nó thậm chí còn tha con thỏ săn trực tiếp cho Tống Chiêu.

Tống Chiêu và Tố Mộc Phổ Nhật đầy hưng phấn mà hẹn ước, chỉ cần cô luyện tập các mệnh lệnh săn mồi, họ sẽ cùng Cáp Nhĩ Ba Lạp núi.

Trong tiếng còi sớm tối của cô, Cáp Nhĩ Ba Lạp học cách phối hợp với cô để cất cánh, lao xuống, chờ đợi và về. Cô hào hứng biểu diễn cho Tố Mộc Phổ Nhật xem.

Sáng sớm hôm , Tố Mộc Phổ Nhật và Tống Chiêu quần áo săn, hai và một con ưng đến đỉnh đồi. Vừa bước chân rừng thông, chiếc điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.

Chỗ cách xa trạm tín hiệu, kịp , điện thoại ngắt kết nối, Thiệu Bố ít khi chủ động gọi điện cho Tố Mộc Phổ Nhật, gọi , chỉ thấy tiếng rẹt rẹt của dòng điện, mất sóng.

Tố Mộc Phổ Nhật giơ điện thoại lên cao. Sau tiếng chờ đổ chuông khiến lo lắng vô cớ, thấy giọng Thiệu Bố run rẩy:

“Сумупури, Буцах! Удахгүй буцаж ирээрэй——!” [Tố Mộc Phổ Nhật, về nhà! Mau chóng về!]

 

Loading...