Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 80: Cùng Cáp Nhĩ Ba Lạp (1)
Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:35:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiệu Bố chỉ gọi tên Tống Chiêu một tiếng, đó, bà thêm bất cứ điều gì nữa.
Không sự đối đầu gay gắt như Tống Chiêu tưởng tượng, bà đó, hình gầy yếu khô héo, giống như một tảng đá phong hóa trong sự cô quạnh. Bên trong lều bạt xám xịt, thứ thể thấy đều cũ kỹ theo thời gian, giống như Thiệu Bố.
Tủ cũ, lò sưởi, lớp nỉ... Tro củi và vết bám khói bám đầy khắp căn nhà, tuy rằng bà thường xuyên lau chùi, nhưng thứ vẫn phủ một lớp bụi. Và chính những hạt bụi gạn lọc từ năm tháng đó là thứ khiến Thiệu Bố cảm thấy yên tâm.
Tố Mộc Phổ Nhật cất hết t.h.u.ố.c men và rau củ mua, Thiệu Bố vẫn im lặng một lời. Buổi trưa bà nấu cơm, vẫn là món thịt bò luộc và sữa như ngày xưa. Sau hơn nửa năm trở về thảo nguyên, đây là đầu tiên Tống Chiêu ăn bữa cơm thảo nguyên "thuần túy" đến . Cơ thể cô vẫn hồi phục , khi nuốt miếng thịt bò lẫn với sữa, cô buồn nôn, nhưng cố nhịn xuống.
Căn lều bạt duy trì một sự im lặng kỳ lạ, ăn cơm xong, Tố Mộc Phổ Nhật tìm tấm nhựa và dây sắt mới, ngoài kín cửa sổ, còn Thiệu Bố thì chẻ củi bên cạnh lò sưởi. Tống Chiêu cách bà xa, quá khứ và hiện tại chồng chéo mắt, thậm chí cô còn nhớ vị trí Tiểu Thổ c.h.ế.t ngày xưa.
Cô nghĩ Thiệu Bố sẽ dùng sự thờ ơ để bày tỏ sự ghét bỏ, nhưng đầy vài phút, Thiệu Bố đột nhiên đưa chiếc rìu về phía cô.
Tống Chiêu sững sờ một chút, nhận lấy, bởi vì ánh mắt của Thiệu Bố đang một vị trí kỳ lạ – bà cúi xuống, chằm chằm cánh tay của Tống Chiêu. Mùa đông đều mặc áo len dày và áo khoác, Thiệu Bố lẽ thể vết sẹo cánh tay Tống Chiêu, nhưng bà chằm chằm như thể bà , mắt cũng hề chớp.
Trong sự giằng co ai chịu nhường ai, Thiệu Bố từ từ ngẩng đầu lên, ánh sáng từ chiếc rìu lóe lên trong mắt Tống Chiêu vụt tắt. Ngay đó, bà giơ rìu lên cao và bổ mạnh xuống!
"Bốp" một tiếng, những mảnh gỗ văng tung tóe.
Tố Mộc Phổ Nhật lập tức đẩy cửa bước , thấy vẻ mặt kinh ngạc vi diệu của Tống Chiêu. Cô ngờ Thiệu Bố dùng cách trẻ con như để trút giận, chút uy h.i.ế.p nào, nhưng đủ để khiến khác cảm thấy khó xử.
Nhìn những nếp nhăn bướng bỉnh khuôn mặt Thiệu Bố, Tống Chiêu cảm thấy kỳ lạ mà thả lỏng. , đây mới chính là dáng vẻ trong ký ức của cô, khi còn trẻ mà ghét một thứ gì đó, họ sẽ đột nhiên thích nó chỉ vì già .
điều đó thì chứ.
Sau khi sửa chữa nhà cửa xong, trời sập tối, Thiệu Bố giữ họ ở qua đêm, Tố Mộc Phổ Nhật cũng gì thêm, dường như quen với điều đó. Bà như nhiều năm nay, khi chắc chắn Tố Mộc Phổ Nhật trưởng thành, bà còn miễn cưỡng bản một nữa. Căn lều bạt luôn chỉ một bà , cùng với Cáp Nhật Tra Cái trong tâm trí bà , chỉ những ngày A Niệt Biệt [Tết của Ngạc Ôn Khắc, trùng với tết của Trung Quốc], bà mới cho phép Tố Mộc Phổ Nhật ở nhà trong một thời gian ngắn.
Mấy năm Tố Mộc Phổ Nhật mua nhà trong thị trấn, nhưng lâu ngày ở, nên trống trải lạnh lẽo. Cơ thể Tống Chiêu vẫn hồi phục, uống t.h.u.ố.c cuộn trong chăn, tiếng Tố Mộc Phổ Nhật thêm củi, nhanh chóng ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-80-cung-cap-nhi-ba-lap-1.html.]
Mùa đông ở phương bắc ngày ngắn, bốn giờ chiều trời tối. Mặc dù Tống Chiêu vẫn uống thuốc, nhưng cô cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Sau khi chuyển về Mạc Nhĩ Đạo Dát, nhiều chi tiết trong ký ức khiến cô càng thêm bồn chồn, kích động. Cô uống những loại t.h.u.ố.c mạnh tác dụng kiềm chế cảm xúc nữa, đổi là việc cô thường xuyên mất kiểm soát.
Trong những ngày cực đoan nhất, tất cả đĩa và ghế trong nhà đều đập vỡ. Tố Mộc Phổ Nhật an ủi cô, cho đến khi nhận sự an ủi là vô ích. Cô gần như lạc lối trong cơn khát hủy diệt, say mê những tiếng động lớn chói tai, trong lòng cô luôn ẩn chứa một mối hận thù kín đáo, đó là một ngọn lửa, cháy mạnh, nhưng bao giờ tắt.
Thế là ngăn cản nữa, cũng né tránh. Bộ đồ ăn và bàn ghế trong nhà cứ mới và bổ sung, để Tống Chiêu thể tùy ý đập phá bất cứ khi nào cô . Anh là bác sĩ vô nguyên tắc nhất thế giới, dung túng hành vi của Tống Chiêu, giống như dung túng bệnh nhân dùng quá liều t.h.u.ố.c giảm đau .
Khi cô kiệt sức, và bắt đầu tự chán ghét bản , đến khác đều ôm lấy cô hết, kéo cô trở thế giới .
Cứ thế từ từ, Tống Chiêu trút bỏ nỗi u uất tích tụ bao năm. Với sự đồng hành ngừng nghỉ của Tố Mộc Phổ Nhật, cô một nữa bình tĩnh trở .
Tuyết cũng càng lúc rơi càng lớn hơn.
Những hôm ngoài, Tống Chiêu tìm một thú tiêu khiển mới – gọi điện thoại cho đám Hồng Mao Tử.
Trong những em ở Cửu Long Thành năm xưa, bây giờ chỉ còn bốn . Hồng Mao T.ử mở tiệm mạt chược, sống cuộc sống ngày đêm đảo lộn. Kể từ khi Tống Chiêu thỉnh thoảng gọi điện đến, giờ giấc sinh hoạt của cũng trở nên đều đặn hơn. Còn A Quân bán cơm xá xíu, Mèo Béo sửa xe, và Lão Tứ chuyên bán đĩa CD và thẻ điện thoại. Mấy họ sống cùng một con phố, tụ tập , nhao nhao chuyện với Tống Chiêu.
Mặc dù "chị Chiêu" lộ diện, nhưng uy danh vẫn còn đó, nếu mua một phần bánh cuốn chia đều , họ vẫn tìm cô để phân xử. Mọi đều ngầm hiểu nhắc đến chuyện cũ năm xưa, chỉ một , Mèo Béo hỏi Tống Chiêu về Hồng Kông nữa . Tống Chiêu "mão a" [Tiếng Quảng Đông: ]. Bên ấp úng hai tiếng, nhảy sang chủ đề khác, nữa.
Tống Chiêu thường chuyện với họ bằng tiếng Quảng Đông, đôi khi cũng lớn tiếng, lâu dần, Tố Mộc Phổ Nhật bắt đầu "chen ngang", tới lui gọi Tống Chiêu ăn cơm, giục cô ngủ. Tống Chiêu bèn mở loa ngoài.
Hồng Mao T.ử bên lớn : “Mộc Sinh? Có ~”
“A Chiêu với tụi , cô lập gia đình ở Đại Lục . Khi nào đám cưới , tụi sẽ gửi bao tiền mừng thật lớn—lớn—luôn!”
Mỗi bước mỗi xa
Tống Chiêu cúp điện thoại trêu chọc : “Mới bảy rưỡi ngủ Mộc Sinh? Bình thường nghiêm khắc đến , là thần kinh căng thẳng, thích em chuyện với họ ?”
“Tất nhiên là .” Tố Mộc Phổ Nhật trưng khuôn mặt già dặn nghiêm túc của , “Thật sự là nên ngủ sớm. Ngày mai đưa em đến một nơi thú vị.”