Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 79: Trận Tuyết Đầu Mùa
Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:35:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đầu tiên trở về Ngạch Nhĩ Cổ Nạp, Tống Chiêu đột nhiên đổ bệnh, cô sốt nhẹ liên tục mấy ngày, ban đầu cứ nghĩ là do cảm lạnh. Thế nhưng uống thuốc, tiêm, cô vẫn cứ hôn mê suốt cả ngày, chẳng thấy đỡ hơn chút nào.
Đến bệnh viện kiểm tra một lượt, ngoài việc thiếu m.á.u nghiêm trọng, phát hiện bệnh nặng nào khác. Nửa đêm Tống Chiêu sốt lên đến 39°, thật vất vả đến khi trời sáng, Tố Mộc Phổ Nhật đưa cô khám một thầy t.h.u.ố.c Mông Cổ nổi tiếng trong vùng.
Vị thầy t.h.u.ố.c già bắt mạch, hỏi Tống Chiêu nhiều vấn đề nhỏ nhặt trong sinh hoạt hằng ngày, cô mắc chứng bệnh “Tâm hách y”. Đó là do căng thẳng tinh thần, sợ hãi, giận dữ lâu ngày. Trước đây cô luôn cố gồng chịu đựng, nhưng khi sự kiềm chế đó buông lỏng xuống, bệnh tật liền theo đó mà kéo đến.
Tố Mộc Phổ Nhật hiểu rõ đạo lý .
Năm xưa, từ lúc a mã chẩn đoán đến khi qua đời, chỉ vỏn vẹn hơn ba tháng... Khi đó Thiệu Bố cũng gắng gượng chịu đựng, tuy con trai cùng san sẻ, nhưng trong lòng bà vẫn cô độc. Cả đời Thiệu Bố chỉ thực sự trao trọn tâm hồn cho Cáp Nhật Tra Cái, ông mất , tinh thần bà cũng suy sụp theo. Từ đó, tinh thần của bà càng trở nên hồ đồ hơn, thậm chí nhiều nữa, đối với đứa con trai Tố Mộc Phổ Nhật , cũng còn thiết tha gặp.
Tình cảm giữa Trần Nghĩa và Tống Chiêu, dù khác biệt so với tình cảm a mã và ngạch, nhưng đều quan trọng như . Tuy là Trần Nghĩa mất gần ba năm, nhưng đối với Tống Chiêu, chỉ thực sự rời khi lễ Thiên Táng thành.
Kể từ khi Cửu Long Thành Trại phá hủy, cục diện các băng nhóm trở nên hỗn loạn. Để bảo vệ các em trướng, thời khắc cô luôn căng lên, chẳng bao lâu , cô một tù, chịu đựng nhiều phen giày vò, lăng nhục, đó ở trong tù tin Trần Nghĩa c.h.ế.t... Cứ căng thẳng như cho đến tận bây giờ, cô hao hết bộ sức lực.
Cơn bệnh kéo theo nhiều triệu chứng đó, đôi khi Tống Chiêu bỗng dưng thở nổi, lúc co giật, đau đến mức nước mắt chảy dài xuống khóe mắt. Tố Mộc Phổ Nhật nỡ rời xa cô nửa bước, thuê dài hạn một phòng tại khách sạn, mỗi ngày trừ việc mua cơm mua t.h.u.ố.c thì hề khỏi cửa, cứ ở bên cô như , kéo dài hơn nửa tháng, tình hình của Tống Chiêu mới cuối cùng định hơn một chút.
Và , họ cùng đón trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông năm nay ngay tại khách sạn.
Tuyết bắt đầu rơi từ nửa đêm, Tống Chiêu ngủ mê man suốt cả ngày, ngủ đến mức phân biệt ngày đêm, càng khái niệm về đồng hồ sinh học. Sáng hôm đó, cô tỉnh dậy lúc hơn năm giờ, thấy tiếng "sột soạt" liên tục bên ngoài, bèn vén chăn lên, nhẹ nhàng đến bên cửa sổ.
Mùa đông mặt trời mọc muộn, lúc năm giờ sáng trời vẫn còn tối đen, trong phòng cũng tối om, cô mượn ánh sáng từ tấm biển hiệu của quán ăn sáng ven đường kỹ, mới phát hiện tuyết rơi nhiều.
Mới đầu tháng 11, mùa đông thảo nguyên về tới, tuyết sẽ tiếp tục rơi cho đến tháng 3 tháng 4 năm mới tan hết, gần như chiếm trọn nửa năm.
Lúc Tống Chiêu cảm thấy tinh thần , mở hé cửa sổ một chút, đưa tay hứng vài bông tuyết. Cô áp đầu cửa sổ ngoài, lo lắng gió lạnh thổi sẽ đ.á.n.h thức Tố Mộc Phổ Nhật, đang suy nghĩ, cô thấy tiếng Tố Mộc Phổ Nhật mơ màng hỏi:
“Sao giờ em dậy .”
Anh đưa tay bật đèn đầu giường, ánh sáng cho nheo mắt , Tống Chiêu đầu , : “Anh cũng tỉnh .”
Tóc của cô dài nhiều, mới ngủ dậy, tóc đè bẹp lộn xộn. Sau một trận ốm, cô càng gầy hơn, quần áo rộng thùng thình treo . Tuy nhiên, tính cách dường như cũng đổi theo cơn bệnh, sự hung hăng giảm ít, đôi khi phản ứng chậm nửa nhịp, giống với dáng vẻ Meerkat lúc nhỏ.
Tố Mộc Phổ Nhật dậy tựa đầu giường, thấy cô đặt hai tay lên bậu cửa sổ, mắt cong cong , liền vỗ vỗ nửa chăn trống bên cạnh, đưa tay về phía cô, “Lại đây.”
Tống Chiêu trèo lên giường tựa , đầu gối hõm vai , cô chỉ đất đầy 10 phút mà lạnh như băng. May mắn là Tố Mộc Phổ Nhật giống như một lò sưởi ấm áp, chỉ cần rúc vòng tay một lát là cô ấm trở .
Tố Mộc Phổ Nhật vẫn ngủ đủ. Anh luôn lo lắng Tống Chiêu sốt lên, nên mỗi đêm đều thức dậy vài để kiểm tra tình hình của cô. Lúc , hiếm hoi ôm cô trong yên bình, nhắm mắt, tựa đầu lên đỉnh đầu cô. Khi , giọng vẫn còn khàn.
“Đói , sáng ăn gì.”
“Tuyết rơi .” Tống Chiêu trả lời một nẻo
“Ừm.”
“Hồng Kông chẳng bao giờ tuyết. Em mười mấy năm thấy nữa.”
“Vậy lát nữa sẽ cùng em ngoài xem.” Tố Mộc Phổ Nhật mở mắt, giọng khàn khàn kỳ quái hơn một chút, “Hoặc là, năm nay chúng thể đào một ngôi nhà tuyết nữa.”
“Chúng lớn hết , nhà tuyết còn chứa ?”
“Vừa chứ.”
“Vậy còn lên núi săn thỏ nữa ? Chờ thỏ trong nhà tuyết .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-79-tran-tuyet-dau-mua.html.]
Tố Mộc Phổ Nhật trả lời, mà nắm lấy bàn tay Tống Chiêu đang sờ soạng cơ bụng , “Hôm nay em thấy khó chịu nữa ?”
Bên ngoài cửa sổ, gió bắt đầu rít lên, tiếng gió gào thét, tạo một cảm giác hủy diệt như ngày tận thế sắp đến, điều càng nổi bật sự ấm áp và an nhỏ bé của cô lúc . Tống Chiêu ngẩng đầu lên, chóp mũi chạm cằm , nhẹ nhàng cọ xát hai cái.
Cằm râu mới mọc lởm chởm, cọ mặt cô đau ngứa. Tống Chiêu rút tay , dùng đầu ngón tay xoa xoa, sờ lên quầng thâm mắt do thức đêm gần đây, lẩm bẩm: “Em thật hiểu, rốt cuộc em gì đáng để thích chứ.”
Tố Mộc Phổ Nhật rũ mắt cô, thở càng lúc càng nặng nề hơn, “Không cần em hiểu.”
“Hả?”
“Chỉ cần tự hiểu là đủ .”
Tống Chiêu bật nên lời, thu tay , đầu ngoài xem tuyết tiếp, nhưng cơ thể đột nhiên bay lên trung, Tố Mộc Phổ Nhật bế lên .
Cô mơ màng hôn , tay sờ lên cơ n.g.ự.c . Cũng quần áo của Tố Mộc Phổ Nhật cởi từ lúc nào. Ngay đó, cơ thể cô cảm thấy trống rỗng, cô rùng một cái, dùng chăn bông quấn .
“Nếu khó chịu thì với .”
“Không, khó chịu.”
“Không khó chịu cứ lộn xộn?”
...
Anh thể vòng một tay ôm trọn eo, khi đỡ cô lên, nhíu mày thật chặt, “Nghĩ xem lát nữa ăn gì . Em gầy quá .”
“Ăn gì cũng mà.” Tống Chiêu đầu óc rối bời, vẫn còn nhớ đến khung cảnh ngoài cửa sổ, “Em còn, , xem tuyết nữa.”
“Ngồi yên , thế cũng thể thấy.”
...
Sau gần một tháng trì hoãn ở Ngạch Nhĩ Cổ Nạp, Tố Mộc Phổ Nhật và Tống Chiêu mới trở về Mạc Nhĩ Đạo Dát. So với ký ức, lượng nhà cấp bốn tăng lên. Tuyến đường Tố Mộc Phổ Nhật chọn cố tình tránh khu rừng, nên cô thấy nơi nào quen thuộc.
Mãi cho đến khi thấy căn lều bạt .
Xung quanh lều bạt chèn một vòng đá, tuyết chỉ mới phủ một lớp mỏng, để lộ lớp đất màu vàng nâu, trông như thể nó cũng già .
Trước khi trở về, Tố Mộc Phổ Nhật gọi điện cho Thiệu Bố, cửa lều bạt đóng chặt, khi gió thổi qua, lớp nỉ và nhựa cửa kêu "loạt xoạt.”
Tố Mộc Phổ Nhật một tay xách đồ, một tay dắt Tống Chiêu, dùng ánh mắt thăm dò, Tống Chiêu gật đầu, cùng bước .
Vừa đẩy cửa , cái lò ở chính giữa vẫn ở vị trí cũ, Tống Chiêu một thoáng ngẩn ngơ. Cô Tố Mộc Phổ Nhật bên cạnh lò, cứ ngỡ như vẫn còn là thiếu niên ngày nào, còn cô, dường như vẫn đang quàng khăn của Thiệu Bố, là cô bé đến đây chờ đợi bố.
Thiệu Bố ở mép giường, chậm rãi ngước mắt lên theo bước chân của họ.
“Буцах” [*“Đã về ”].
Mỗi bước mỗi xa
Ánh mắt bà lướt qua Tố Mộc Phổ Nhật, gọi thêm một nữa:
“Tống Chiêu.”