Bảo Âm trong nhà hộp tro cốt?
Nhân lúc hôm nay đều trang trại ngựa, cô tuyệt đối bộc phát nhất thời, thậm chí còn nâng cây nạng lên, để dấu vết, công khai tuyên bố từng đến.
Cô đang cái gì?
Tống Chiêu siết chặt hộp tro cốt, góc nhọn lún sâu lòng bàn tay cô, cô nhẫn nhịn Bảo Âm hết đến khác, thông cảm vì cô mất chị gái, thông cảm vì cô còn trẻ tuổi, thông cảm vì cô dành trọn tình yêu mù quáng cho Tố Mộc Phổ Nhật, nhưng cô dám động đến Trần Nghĩa!
Cô chặt đứt tay cô .
Tống Chiêu bước nhanh ngoài, Tố Mộc Phổ Nhật giữ , điện thoại của Bảo Âm ai bắt máy, chống nạng dậy : “Anh tìm cô .”
“Anh thương khỏi, thể .” Tống Chiêu trả lời vẫn giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt đỏ hoe, cô lấy con d.a.o trong túi , đặt tay Tố Mộc Phổ Nhật, từng chữ một: “Em đảm bảo, em sẽ g.i.ế.c cô .”
Tống Chiêu ba bước thành hai bước khỏi cửa, chớp mắt lao đến cổng sân. Tố Mộc Phổ Nhật cầm nạng cuối cùng vẫn đuổi kịp, chụm ngón tay huýt sáo gọi ngựa, Hắc Phong tiếng chạy tới, Tống Chiêu dừng , đầu một cái, chút do dự nhảy lên lưng ngựa.
Một một ngựa biến mất trong bóng cây xanh, khỏi thôn chỉ một con đường chính, kỹ năng cưỡi ngựa của Tống Chiêu thành thạo, cô nắm chặt dây cương, thúc giục Hắc Phong chạy với tốc độ nhanh nhất, một hồi phi nước đại, mắt cô xuất hiện hai ngã rẽ.
Không ai Bảo Âm rốt cuộc , nhưng Tống Chiêu tin chắc cô sẽ xa, cô sẽ chiêm ngưỡng tác phẩm của , chiêm ngưỡng cơn giận mà cô ban cho Tống Chiêu. Huống chi, dù cô thực sự , chỉ cần gia đình còn đó, bố còn sống, Tống Chiêu vẫn cách để tóm cổ cô .
Chọn một hướng và thúc ngựa phi nhanh, đột nhiên dư quang của cô liếc thấy gì đó, Tống Chiêu điều khiển Hắc Phong đầu — sườn đồi cách đó xa, vẫn là chiếc áo đỏ tươi sáng đó, Bảo Âm đỉnh đồi xuống bộ thôn Ngưu quốc lộ. Kể từ lúc Tống Chiêu khỏi nhà, cô luôn trong tầm của cô .
Tống Chiêu cưỡi ngựa phi lên đồi, đối mặt với ánh đầy khiêu khích của Bảo Âm, cô nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
“Anh thật với cô, ngay cả Hắc Phong cũng cho cô cưỡi.” Bảo Âm khoanh tay chờ đợi, khóe môi nở nụ ác ý, “ cô cũng thất vọng, hóa , cô thực sự để tâm đến c.h.ế.t đó nhiều đến .”
Hắc Phong như vệ sĩ lẽo đẽo theo Tống Chiêu, cô tay vỗ nhẹ, ý bảo nó ăn cỏ. Nhìn Bảo Âm, cô hỏi: “Hôm nay đều trang trại ngựa tiễn cô , cô đến tham gia.”
“Ai cần các tiễn! Giả mù sa mưa thấy ghê tởm, , từng các đều giả vờ đắn, thực sớm mong cút !”
“Vậy cô vẫn cứ bám víu ở đây.”
“Ai bám víu! Cô đắc ý cái gì! Cô nghĩ cam lòng ở đây !” Bảo Âm hét lên với cô, những lời c.h.ử.i rủa chuẩn sẵn, nhưng kịp thì Tống Chiêu tát một bạt tai thật mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-75-troi-tua-mai-vom-bao-phu-bon-be-1.html.]
Động tác quá nhanh, nửa cô đ.á.n.h lệch sang một bên, phút giây kinh ngạc, cô xoay phản kháng, nhưng Tống Chiêu siết chặt cổ họng.
“Ai cho phép cô động tro cốt của ? Hả? Đã t.ử tế tiễn cô , cô chịu, để tiễn cô một .” Tống Chiêu nghiến răng , ngón tay ngừng siết chặt, trong mắt là sự lạnh lùng mà Bảo Âm từng thấy qua.
“Buông ! Đồ điên, đồ tiện nhân, dựa cái gì mà đ.á.n.h !!”
Không từng đ.á.n.h với khác, nhưng từng ai như Tống Chiêu, Bảo Âm dần hoảng sợ, cô nắm lấy cánh tay Tống Chiêu cào cấu, véo, cố gắng đưa tay lên cổ Tống Chiêu, cuối cùng cả hai giằng co cùng ngã xuống.
Bảo Âm hoạt bát nhảy nhót hơn hai mươi năm, thể lực hơn nhiều so với Tống Chiêu, tiêm đủ loại thuốc. Cô liều mạng đẩy, đá, vốc đất ném mặt Tống Chiêu, Tống Chiêu c.ắ.n răng chịu đựng, siết cổ cô nhất quyết buông tay.
Gân xanh trán nổi lên vì nghẹt thở, đến nước , Bảo Âm vẫn cam tâm cầu xin, “Buông , buông ! Cô và Tô Mộc hai kẻ tiện nhân, đối xử tệ bạc với chị như thế! Các sẽ báo ứng!!”
Mỗi bước mỗi xa
“Cô gì với tro cốt? Nói!”
Tống Chiêu nghiến răng nghiến lợi, Bảo Âm trừng mắt cô, quái gở. Cảm giác nghẹt thở tột độ khiến n.g.ự.c cô đau như nổ tung, Bảo Âm hóa thành phù thủy, những lời nguyền rủa đứt đoạn tràn khỏi cổ họng.
“ cho cô .” Cô ngạo nghễ giơ tay lên, kẽ móng tay vẫn còn dính chất xám trắng tích tụ, đó là bột tro cốt của Trần Nghĩa.
“ cho cô , cô sẽ mãi mãi rốt cuộc gì.”
Hai tay Tống Chiêu bắt đầu run rẩy, ngay cả thở cũng rối loạn, mắt cô trở nên đỏ rực, chỉ dùng sức, dùng sức nữa, cho đến khi Bảo Âm phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết thể chịu đựng .
Cuối cùng, cuối cùng, Hắc Phong đột nhiên rống lên một tiếng, ý thức Tống Chiêu chợt về, cô lùi một bước ngã bệt xuống đất, cúi đầu đôi tay .
Hai mắt Bảo Âm tối đen, oxy tràn phổi, cô ho sù sụ thở nổi, ho đến mức nôn khan.
“Rốt cuộc cô gì với tro cốt.”
“ cứ cho cô đấy!”
Cô từ đất bò dậy, nôn khan một lúc, lùi xa Tống Chiêu vài mét. Cảm giác cận kề cái c.h.ế.t vẫn bao trùm đầu, lúc cô mới nhận tủi sợ hãi.
“Đồ khốn nạn, các đứa nào cũng thiếu đạo đức hơn đứa nào! Các mới nên c.h.ế.t, chiếc xe nào tông c.h.ế.t hết các !”
Cô kéo giọng khàn khàn lóc kể lể, cũng chỉ là một bài đó, từ đầu tiên gặp riêng Tống Chiêu, cô liên tục nhấn mạnh tình yêu mù quáng và sự của chị gái .