Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 73: Thoát Khỏi Dòng Sông Băng Ấy (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:35:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Chiêu bước lên hai bước, cùng Tố Mộc Phổ Nhật ánh nắng mặt trời.

Cô kể về sàn đấu quyền chui, về căn phòng tối giam cầm cô, thể trốn thoát, thể giao tiếp, cô hiểu những đó đang lầm bầm gì, chỉ khi đến lượt cô lên đài đấu, họ mới thả cô khỏi căn phòng đó. Tống Chiêu hề gì về quyền Anh, lên sàn đấu chỉ thể chịu đòn, nhưng trớ trêu , họ cho phép cô gục ngã quá nhanh.

“Lúc đó, em luôn nghĩ đến .”

Mỗi đ.á.n.h đập tả tơi gục xuống sàn đài, cô đều kìm về phía cửa.

Liệu sự nhớ nhung tột độ thể khiến hai tâm hồn thông cảm với , để Tố Mộc Phổ Nhật cảm nhận nỗi đau của cô? Hoặc lẽ sẽ phát hiện lâu gửi thư cho , và bắt đầu tìm kiếm tung tích của cô. Giống như ngày xưa ở nhà tuyết, bên bờ sông băng, luôn tìm thấy cô, đưa cô .

tất cả chỉ dừng ở sự ảo tưởng.

Sau nhiều lặp , cô hiểu , thứ xảy trong sàn đấu quyền Anh chui đó, căn bản là những trận đòn mang tính chất hành hạ, Tống Chiêu và vài cô gái khác lừa đây đều nơi nương tựa, mỏng manh và xinh , còn những đàn ông mặc vest chỉnh tề khán đài, điều họ thưởng thức, cuồng hoan, chính là cảnh những như bọn cô đ.á.n.h đập.

dám bộc lộ thêm chút yếu đuối nào nữa.

Tống Chiêu cố gắng ăn uống để cơ thể cường tráng hơn, cắt tóc ngắn, mỗi sỉ nhục, cô nghiến răng cắt tóc ngắn hơn nữa, vì trong một thời gian dài, Tống Chiêu luôn để kiểu tóc đầu đinh lộn xộn.

Nói đến đây, cô đùa cợt vỗ phần tóc tông đơ cạo của Tố Mộc Phổ Nhật.

Cổ họng Tố Mộc Phổ Nhật nghẹn bởi một cuộn bông gòn, thấm đẫm sự bất lực của . Mặc dù Tống Chiêu chịu nhiều, nhiều khổ cực, nhưng thực tế, mỗi chi tiết đều vượt quá sức tưởng tượng của .

Không đành lòng thêm những chi tiết đó, ngắt lời, hỏi: “Sau đó thì .”

“Sau đó em thắng một trận đấu quyền Anh, cho một ông chủ đặt cược em thua mất nhiều tiền, ông tìm vài đến dạy cho em một bài học. Tối đó em ngoài ăn đêm, ba đàn ông chặn em ở đầu hẻm, vóc dáng là em chắc chắn đ.á.n.h . Em sợ hãi, thể chạy thoát, trong lúc giằng co đất, tiện tay em vớ một cành cây, đ.â.m mù con mắt của một tệt.”

“Em bật dậy chạy thẳng về phía , hai còn phản ứng kịp, điên cuồng đuổi theo em, chỉ còn một chút nữa là đuổi kịp thì đột nhiên một chiếc mô tô chạy tới.”

Trần Nghĩa kéo cô lên xe và phóng như bay, cho đến khi cắt đuôi hai , mới tháo mũ bảo hiểm. Hóa lầu đối diện con phố, thấy bộ chuyện xảy .

Trước đây Tống Chiêu cũng chạm mặt vài , hai thậm chí còn chuyện với bao giờ, nhưng đêm hôm đó, hỏi Tống Chiêu, theo .

“Anh đưa em về Cửu Long Thành Trại, em ăn thịt bò viên no căng, em ngủ li bì suốt ba ngày. Tối ngày thứ ba em đ.á.n.h thức, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, nhiều đàn ông xuống lầu, em theo, vì kiểu tóc nên nhầm là đàn ông, nhét cho em một cây gậy sắt, ngoài mới họ sắp đ.á.n.h .”

Tống Chiêu thích đ.á.n.h , nhưng để trả ơn sự tiếp đãi của Trần Nghĩa trong mấy ngày nay, cô vẫn tay. Lúc đó Trần Nghĩa cũng ở trong đám đông, một quyền một gậy liều mạng chiến đấu, khi thắng trận ăn uống no say hai ngày, Tống Chiêu tìm để cáo từ, Trần Nghĩa gật đầu tỏ vẻ , gì cả.

Mỗi bước mỗi xa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-73-thoat-khoi-dong-song-bang-ay-1.html.]

Ra khỏi Thành Trại bao xa, Tống Chiêu phát hiện tình hình , phố đột nhiên nhiều côn đồ, khắp nơi dò hỏi tung tích của cô với những bán hàng rong. Tống Chiêu chạy đường tắt về sàn đấu Anh, đến cửa thấy bên trong nhiều chặn , cầm đầu dán một miếng gạc mắt trái, rõ ràng là đang đợi cô.

Trong lúc hoảng loạn, cô chạy về Thành Trại, Trần Nghĩa đang bưng một bát cơm xá xíu, xem cô sẽ .

“Thằng cô đ.â.m mù mắt hôm đó, những năm nay vẫn lăn lộn trong băng Tụ Long, một con bé vắt mũi sạch như cô hạ gục, thể trả thù .”

Trái tim Tống Chiêu rơi xuống vực sâu, ở sàn đấu quyền Anh, cô ít nhắc đến cái tên băng Tụ Long lừng lẫy, lúc xuống tay, cô thực sự gây rắc rối lớn như , nhưng cô vẫn cứng đầu như một con trâu:

“Là họ đến hại !”

Trần Nghĩa tu hết gần nửa chai bia trong hai ngụm, liếc mắt cô, chế giễu cô một chút ngây thơ xen lẫn nhiều sự ngu ngốc.

“Vậy bây giờ ? Ngoài nhiều như , ngoài chắc chắn sẽ bắt. Anh thể, , ...”

Tống Chiêu còn nơi nào để , xin cho cô tá túc, nhưng hai quen nhiều, cô ngại mở lời, Trần Nghĩa nuốt miếng cơm cuối cùng, dậy lên lầu.

Chưa đầy hai phút, sải bước , ném cho cô một bộ tóc giả màu đen gợn sóng, còn mùi nước hoa nồng nặc, rõ ràng là lấy từ chị Đại Ba ở tiệm mát-xa.

“Cô đủ ngầu, theo kiếm ăn .”

Tống Chiêu từ đó chuyển đến sống trong Thành Trại, nếu cần ngoài, cô sẽ đội mái tóc giả đó.

Phần lớn thời gian, cô theo Trần Nghĩa đòi nợ, giữ địa bàn, giành lãnh thổ, cho đến khi Trần Nghĩa lên chức Hương Chủ — cho dù của băng Tụ Long cô ở trong Thành Trại, họ cũng dám tùy tiện động đến cô.

Rất nhiều chuyện , cứ như một giấc mơ .

Tống Chiêu dùng ngón tay cái phủi một chút tóc vụn mặt Tố Mộc Phổ Nhật, dùng chân móc một chiếc ghế đẩu nhỏ đến, bên cạnh , mệt mỏi tựa đầu đùi .

“Hôm tham gia đấu vật ở lễ hội Natamu, em vì chạm chiếc Hada Ovoo mà một ông lão tức giận. Ông giận dữ nhiều, em hiểu một câu nào, nhưng chỉ cảm thấy ông đang mắng em.”

“Sau đó vẫn là Bảo Âm đến giải vây cho em, cô những chiếc Hada đó phép chạm , đặc biệt em là Hán, chạm sẽ mất linh khí. em nghĩ gì , em thấy ông lão đó cắt bỏ chiếc Hada mà em chạm , chôn xuống đất, còn dùng rượu rửa tay , em chỉ cảm thấy ông đang chê bai em quá dơ bẩn.” ‎

“Mùi m.á.u tanh em, những hồn ma theo em, điều ác suốt bao nhiêu năm, cuối cùng trở thành một tội phạm cải tạo... Mặc dù em và ông bao giờ gặp mặt, ông chỉ em một cái, em cảm thấy ông đang ghét bỏ em vì những điều đó.”

 

Loading...