Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 72: Tình Yêu Là Rêu Phong Mọc Trên Bia Đá (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:35:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tố Mộc Phổ Nhật tự đẩy xe lăn tiến lên, trong ánh mắt khó hiểu oán hận của Bảo Âm, tiếp tục thẳng thắn : “Anh như em tưởng tượng. Tống Chiêu chỉ một , ở bên cô , nếu cô chồng con, cũng sẽ bất chấp tất cả để ở bên cô . Em Tống Chiêu liêm sỉ, thực tế trói buộc nhất chính là cô , nếu ngăn cản, những lời với em từ lâu .”

“Tình cảm của chị em dành cho là yêu nhầm, dù hôm nay cô đây cùng em, cũng bận tâm hai thất vọng về . Trong lòng day dứt, nhưng chu cấp cho em học xong bốn năm đại học, tự thấy đủ !”

Chát một tiếng, Bảo Âm giơ tay tát một cái thật mạnh, đầu Tố Mộc Phổ Nhật tát lệch sang một bên, m.á.u thái dương chảy dài xuống, dùng lưỡi đẩy bên má đang nóng rát, đầu thẳng và tiếp tục :

“Anh từng thích em, thậm chí thể thiện cảm, mỗi em quấn lấy Tống Chiêu nọ, đều cảm thấy phiền.”

Bảo Âm đỏ mặt giơ tay lên, nhưng khi tay cô hạ xuống, Tố Mộc Phổ Nhật nắm chặt lấy, bóp chặt những đốt xương gầy yếu của cô , hề chút tình cảm nào, chỉ cảm giác đau đớn lạnh lùng truyền sang.

“Cái tát coi như nợ Nặc Mẫn, nhưng nợ em bất cứ điều gì cả.”

“Anh quá kinh tởm, hai đều quá kinh tởm!” Bảo Âm ngừng run rẩy, nước mắt rơi xuống mu bàn tay Tố Mộc Phổ Nhật, hề chút thương xót cảm động nào, giây tiếp theo liền buông tay .

“Hai chà đạp chân tình của khác như , hai sẽ gặp quả báo!”

Bảo Âm trừng mắt , sự sùng bái và mê luyến đây tan biến hết, trong mắt chỉ còn sự phẫn nộ và xa lạ, cô chỉ Tố Mộc Phổ Nhật, chỉ Tống Chiêu, cuối cùng siết chặt thành nắm đấm.

“Dù và chị , thể ở bên Tống Chiêu ? Thím Thiệu Bố với , lời dặn dò cuối cùng của a mã khi mất, là lời thím , cưới một phụ nữ Ngạc Ôn Khắc. Anh nhận ơn sinh thành dưỡng d.ụ.c của song , mới lớn lên thể cốt cách hiên ngang , lẽ nào chỉ vì một Tống Chiêu, cả di nguyện mà cũng thèm để ý!”

Mắt của Bảo Âm nứt , dùng tay áo lau khô nước mắt, để lộ một nụ đầy ác ý.

“Anh và Tống Chiêu xứng, sống xứng, c.h.ế.t cũng xứng! Chỉ trách ông trời giúp, để cô sinh cùng thảo nguyên. Tố Mộc Phổ Nhật, , thấy Tống Chiêu, nhưng thấy nước mắt của ngạch ni . Anh ở bên cô , thôi, ai cản chứ, nhưng sẽ chịu sự dày vò của lương tâm cả đời! Hằng năm khi tế lễ thấy Ovoo nhớ xa một chút, vì chị sẽ tha thứ cho , a mã cũng sẽ tha thứ cho !”

nghiến răng nghiến lợi xong câu cuối cùng, nhặt điện thoại của lưng bỏ .

Tố Mộc Phổ Nhật vẫn mặt về phía cửa, theo bóng lưng Bảo Âm, Tống Chiêu cũng chậm chạp gì, đúng là họ buồn vì sự tức giận bỏ của Bảo Âm, nhưng cũng ai cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó. Không khí thật nặng nề, dường như những lời đó của Bảo Âm biến thành những khối đá, đè nặng lên vai ai đó.

Tống Chiêu bao giờ Cáp Nhật Tra Cái để di nguyện như , càng chuyện đến bước đường , ít nhất, cô nghĩ Tố Mộc Phổ Nhật nên tự để cho một lối thoát.

......

“Anh hết cuộc đối thoại giữa em và lúc nãy ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-72-tinh-yeu-la-reu-phong-moc-tren-bia-da-2.html.]

“Ừm.”

“Mặc kệ là tới lúc nào, em và bà cũng sẽ thể trở thành chồng nàng dâu hòa thuận, chứ.”

“Ừm.”

“Dù là như , dù cả lời dặn của a mã ... cũng vẫn chọn em ?”

“Tống Chiêu, đưa quyết định từ lâu .” Tố Mộc Phổ Nhật lưng về phía cô, giọng bình thản, hề chút xáo động.

Mười lăm năm , khi cãi với Thiệu Bố, phát hiện Tống Chiêu mãi về nhà, cuối cùng tìm thấy cô bé mặt sông bắt đầu nứt .

Dường như mùa xuân năm đó đến sớm một cách khác thường để chào đón Tống Trường Lâm, những tảng băng lớn trôi dạt theo dòng nước ấm lên, Tống Chiêu mặt băng, lòng tự trọng chôn giấu khiến cô bé về đối mặt với Thiệu Bố, bãi tuyết và dòng sông trở thành nơi duy nhất cô bé thể đến.

“Tống Chiêu, qua đây!”

Tố Mộc Phổ Nhật bên bờ sông hét lớn, đưa tay về phía cô bé.

“Qua đây!”

“Băng tan , vững , em mau qua đây, về nhà với !”

Tống Chiêu dường như thấy, cứ yên như , như thể cũng biến thành một khối băng, sắp tan chảy trong màn đêm. Tố Mộc Phổ Nhật chần chừ nữa, bước thẳng lên mặt sông, chỉ hai ba bước lớn ôm chầm lấy cô bé.

“Đừng nữa.”

Mỗi bước mỗi xa

Ánh sáng đêm lấp lánh là những giọt nước mắt của Tống Chiêu. Cậu cởi găng tay, lau nước mắt cho cô bé, dùng tất cả sự dịu dàng tích lũy trong mười sáu năm cuộc đời.

“Tống Chiêu, em đừng , sẽ bỏ rơi em . Anh là nhà của em, là bạn bè của em, sẽ mãi mãi mãi mãi ở bên em, cho đến c.h.ế.t!”

“Em tin .” Tống Chiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu , nước mắt tuôn nhiều hơn. Trái tim Tố Mộc Phổ Nhật dường như rơi xuống đáy sông và đóng băng , cảm giác đau đớn rõ ràng khiến luống cuống, nghĩ cách nào vững chắc và mạnh mẽ hơn lời hứa, chỉ vội vàng tiến gần, dừng bên má Tống Chiêu, hôn những giọt lệ của cô bé.

“Anh năm đó em lẽ thấy và ngạch ni cãi , bà em là điềm gỡ, sợ em sẽ hại , nhưng ngạch bao giờ hiểu, cơ thể, tiền bạc, sức khỏe, tất cả những gì , dù là hữu hình vô hình, bao giờ sợ em cướp . Tống Chiêu, điều duy nhất sợ, là trao tất cả cho em, nhưng em chẳng đòi hỏi gì ở cả.”

 

Loading...