Thiệu Bố lâu gì, hệt như năm xưa khi chứng kiến Tống Chiêu g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Thổ, bà cũng im lặng như . Tống Chiêu thể hình dung ánh mắt của bà lúc : căm ghét, khinh bỉ, và một chút sợ hãi, giống như một miếng giẻ thấm máu, chỉ vứt bỏ .
Một luồng nóng sục sôi trong lồng ngực, Tống Chiêu từ từ thở , nhận thấy tim đập nhanh hơn bình thường — bởi vì cái khao khát chiến đấu mơ hồ trỗi dậy trong cô. Ngày xưa Tống Chiêu thể những ánh mắt đó tổn thương, nhưng trải qua mười lăm năm , cô sớm còn bận tâm, thậm chí còn vô thức xoay cổ tay, thấy nhiều sự sợ hãi hơn trong mắt Thiệu Bố, giống như cách cô đối mặt với những kẻ gục ngã cây côn sắt của .
Thiệu Bố vẫn lên tiếng, sự im lặng quá lâu khiến Tống Chiêu mất kiên nhẫn, cô thấy thở nặng nề bất an của Thiệu Bố, giống như cánh quạt phủ đầy gỉ sét, Thiệu Bố già , chỉ già mới phát âm thanh như thế, thắng một già thật vô vị, chỉ hủy hoại tên tuổi của chị Chiêu Cửu Long mà thôi.
Cô ném điện thoại cho Bảo Âm, định về phòng thì cuối cùng cũng thấy Thiệu Bố cất lời, “Cháu định khi nào sẽ đến gặp thím nữa?”
Khi , Thiệu Bố bình tĩnh , giống như một bậc trưởng bối thực sự, xoa dịu sự tức giận mất bình tĩnh .
Mỗi bước mỗi xa
“Cháu lớn , nên để bố cháu thấy cháu bây giờ trông như thế nào, hai bên bờ sông Đắc Nhĩ Bố Cán mọc lên những bụi hoa lớn, cháu hãy về , bảo Tố Mộc Phổ Nhật cùng cháu, đến tế bái ông .”
Tống Chiêu bao giờ nghĩ đến việc trở về, nhưng Thiệu Bố đưa một lý do khiến cô thể từ chối, cô là đứa con gái bất hiếu nhất, mười lăm năm xa cách, chỉ đốt giấy tiền vàng mã cho Tống Trường Lâm trong lò đồng ở Cửu Long Thành, nhưng nước cảng Victoria thể chảy dòng sông Ngạch Nhĩ Cổ Nạp ? Dù bốc thành mây, rơi xuống thành mưa, cũng thể tưới đến nơi xa xôi như .
“Tố Mộc Phổ Nhật trai, đến giờ vẫn lập gia đình, cháu gặp Bảo Âm nhỉ, nhân tiện cùng về , giúp thím chuẩn hôn sự cho hai đứa nó, Tố Mộc Phổ Nhật từng đối xử với cháu như , Tống Chiêu, cháu hãy đến, dùng cách chúc phúc của Hán các cháu để chúc phúc cho nó.”
Giọng non nớt của Bảo Âm thể truyền đạt hết sự phức tạp trong tình cảm của Thiệu Bố, khi dịch đến cuối cùng, cô như cầm sự cho phép của thần linh, nhịn ngẩng cao đầu một cách kiêu hãnh, Tống Chiêu nụ ngạo mạn đó, chế giễu:
“Lời chúc phúc của Hán? Thím, thím chắc chắn chứ? Người Hán nhiều trò lắm, nào là cướp dâu , kiêng kị , tình cảm kiềm chế giữa em chồng và chị dâu , trai và em gái là phổ biến nhất , cháu mà đến gửi lời chúc phúc của Hán, Tố Mộc Phổ Nhật chịu nổi ?”
“Tống Chiêu?! Cô thật vô liêm sỉ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-71-tinh-yeu-la-reu-phong-moc-tren-bia-da-1.html.]
Bảo Âm đỏ mặt mắng cô, dám dịch đoạn cho Thiệu Bố. Tống Chiêu lạnh liếc cô một cái, hài lòng về phòng.
Cuộc đối thoại hề nhỏ, từng câu từng chữ đều lọt rõ tai Tố Mộc Phổ Nhật. Thấy Tống Chiêu , đưa tay , các ngón tay nắm lấy cổ tay cô.
Bảo Âm chịu thua, theo trong: “Anh Tô Mộc hết đúng , cô chuyện với thím Thiệu Bố kiểu gì ! Không tôn trọng khác, liêm sỉ, thím giận đến mức nào !”
Tố Mộc Phổ Nhật lạnh lùng Bảo Âm, còn lạnh nhạt hơn bất cứ nào đây: “Nếu em lắm mồm kể chuyện cho ngạch ni, thì bà gì cơ hội mà giận. Bảo Âm, với em , em nhớ thì sẽ nữa, giữa và em khả năng nào hết, lời ngạch ni quan trọng đến mấy, cũng sẽ cưới em.”
Bảo Âm rưng rưng nước mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô bao giờ khinh thường như thế , dù chỉ là để bảo vệ lòng tự trọng, cô cũng mạnh mẽ khăng khăng : “Anh điên , Tô Mộc, phân biệt đúng sai, cô mê hoặc ! Cô còn bằng một sợi tóc của chị em!”
“Dù chị em còn sống, cũng sẽ cưới cô !” Tố Mộc Phổ Nhật nghiêm giọng ngắt lời, sự kiên nhẫn của sự đeo bám dai dẳng của Bảo Âm bào mòn.
“Trước khi Nặc Mẫn xảy chuyện, định chuyện hủy hôn với cô , chỉ là vì vụ t.a.i n.ạ.n xe nên kịp ! Bảo Âm, chăm sóc gia đình em, chu cấp cho em học đại học, là vì cảm thấy day dứt trong lòng. Chẳng em với Tống Chiêu rằng cảm thấy day dứt với cô , bây giờ cho em , day dứt thực sự là gì.”
“Anh bao giờ yêu chị của em cả, nhưng đồng ý kết hôn với cô ; luôn nghĩ về Tống Chiêu, nghĩ đến chuyện hủy hôn với chị em, bao giờ nghĩ đến tâm trạng và cảm xúc của cô ; cô c.h.ế.t , cảm thấy nhẹ nhõm vì kết hôn với cô , đây mới là sự day dứt hề pha tạp một chút tình yêu nào!”
“Anh bậy bạ!!” Bảo Âm hét lên chói tai, vung tay đập mạnh chiếc điện thoại đang cầm, trúng ngay vết thương trán Tố Mộc Phổ Nhật. Cô thở dốc trợn mắt, nước mắt vì đau buồn, mà là sự giận dữ tột độ.
Tống Chiêu thấy trán Tố Mộc Phổ Nhật chảy máu, cơn giận cũng bùng lên ngay lập tức, Tố Mộc Phổ Nhật kịp kéo cô khi cô nổi đóa, kéo Tống Chiêu lưng .