Những ngày tiếp theo, chỉ một việc lớn là dưỡng thương. Tố Mộc Phổ Nhật thể xuống đất, việc đều cần Tống Chiêu giúp đỡ. TV dù xem cũng thường xuyên mở, sách trong nhà cũng lật qua một lượt, nhưng mỗi ngày vẫn nhàm chán. Tố Mộc Phổ Nhật càng hiểu sâu sắc hơn, sự định mà từng nghĩ là dành cho Tống Chiêu đây, thực là một cuộc sống .
Nhàm chán thì nhàm chán thật, nhưng mỗi ngày ở cạnh Tống Chiêu từ sáng đến tối, ít nhất điều cũng khiến vui vẻ. Hai im lặng ở nhà, cứ như kết hôn mười năm, chỉ tiếc là hai việc khó khăn: một là gội đầu, hai là vệ sinh.
“Em thể giúp .”
“Anh cần!” Tố Mộc Phổ Nhật hiếm hoi từ chối cô một cách kiên quyết.
Anh chậm rãi gian nan lê bước xuống đất, dùng cái chân trẹo nhẹ để vững, cho Tống Chiêu giúp đỡ, cũng cho cô .
“Vậy em xa một chút thì chứ? Lỡ ngã thì ?”
“Không thể ngã .” Tố Mộc Phổ Nhật kiên quyết, nhất định bắt Tống Chiêu ngoài, Tống Chiêu nhún vai, đành ngoài cửa, nhưng lúc đề phòng, cô dựa khung cửa huýt sáo trêu .
“Trai , em giúp ? [Tiếng Quảng Đông]”
Mấy ngày nay trong nhiều tình huống khác cô đều hỏi câu , Tố Mộc Phổ Nhật thể hiểu , đưa lưng nhanh chóng giải quyết, chống nạng, chống gậy nhảy cà nhắc rửa tay, khi ngang qua Tống Chiêu, để một câu: “Em chờ đó.”
Tống Chiêu lớn, đỡ về yên.
Anh dưỡng thương hơn mười ngày, thể xe lăn ngoài phơi nắng, vết thương đầu cũng đóng vảy, nhưng việc gội đầu vẫn phiền phức, khó tránh khỏi chạm .
Tống Chiêu nhớ hồi nhỏ để tóc đầu đinh, đến khi trưởng thành gặp , tóc dài hơn, thỉnh thoảng khi cưỡi ngựa xóc nảy, vài lọn tóc rủ xuống trán, Tống Chiêu thấy vài , nên hiểu tại khu du lịch mời dẫn chương trình thế, chỉ riêng khuôn mặt thôi, kéo về ít khách quen.
Hôm đó, cô đẩy Tố Mộc Phổ Nhật ngoài hít thở, xa xa thấy Bảo Âm đang ghi chép ở bãi cỏ, thấy , cô đặt sổ xuống và chạy về phía , cùng lúc đó, mấy cô gái thường đến trang trại ngựa cũng thấy .
“Về nhà, Chiêu Chiêu, .”
Tố Mộc Phổ Nhật hiếm hoi hoảng hốt, dùng tay đẩy bánh xe lăn, đầu gọi Tống Chiêu. Bình thường gặp cảnh , đều cưỡi Hắc Phong chạy nhanh, hiện tại Hắc Phong bằng xe lăn, mất khả năng di chuyển, càng ngờ Tống Chiêu những rẽ, mà còn đẩy tiến lên một đoạn, đẩy giữa đám đông.
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng như Ngưu Lang Chức Nữ gặp cầu Ô Thước, đám chim khách vây quanh đông, còn bản Chức Nữ lùi xa vài bước, lắng các cô gái cứ gọi hết “ Tô Mộc” đến “ Tô Mộc” nọ, một tràng dài. Tố Mộc Phổ Nhật thì như ông lão cô đơn, nghiêm nghị ở giữa, nơi nương tựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-68-anh-to-moc-va-anh-thon-xom-2.html.]
Bảo Âm là một hũ giấm chua, chịu nổi cảnh nhất, tức giận hết chặn ngang chắn dọc, nhưng chẳng cô gái nào thèm để ý đến cô , cô gián đoạn cuộc chuyện của họ với Tố Mộc Phổ Nhật, Bảo Âm viện cớ dưỡng thương và tự đẩy cả nhóm cô gái cùng .
Xung quanh im ắng trở , Tống Chiêu cuối cùng cũng nhớ một câu hỏi thắc mắc từ lâu, nhưng bao giờ hỏi: “Tại họ đều gọi là Tô Mộc?”
Lúc gặp , chính vì cái tên đổi nên cô nhận , khi đó Tố Mộc Phổ Nhật khăng khăng tên là Tô Mộc, cái tên từ mà ?
Tố Mộc Phổ Nhật chống tay lên trán, như thể đang : Sao em đợi c.h.ế.t hẵng hỏi?
Mỗi bước mỗi xa
“Tô Mộc là một loại t.h.u.ố.c giúp lưu thông m.á.u và tan ứ đọng, cũng là một đơn vị hành chính phân chia khu vực. Giống như ở Đông Bắc thông Trương Gia thôn Lý Gia, ở Nội Mông, cũng Tô Mộc Tô Mộc . Trước đây một thương gia d.ư.ợ.c liệu đến thu mua kim liên hoa, tên của xong, gọi nhầm thành Tô Mộc, bạn học thấy thấy vui tai, dần dần gọi quen miệng thành .”
Tống Chiêu cố gắng hiểu: “Vậy họ gọi là Anh Tô Mộc, nếu chuyển sang tiếng Đông Bắc, chẳng tương đương với gọi là Thôn Xóm ?”
Khóe mắt Tố Mộc Phổ Nhật co giật, thể phản bác .
Tống Chiêu nén , khi phơi nắng đủ, cô về nhà, chạy ngoài mượn một chiếc tông đơ điện, định đổi kiểu tóc cho Tố Mộc Phổ Nhật.
Tố Mộc Phổ Nhật hề phản đối, thành thật mà , dù Tống Chiêu gì với , trừ việc giúp vệ sinh, sẽ phản đối. Lúc , Tống Chiêu mài d.a.o soàn soạt, ngoan ngoãn xe lăn, quấn khăn choàng cắt tóc, vẻ mặt trang nghiêm, như thể đang về cõi c.h.ế.t.
Tống Chiêu bắt đầu từ phía gáy, tông đơ kêu vù vù hai cái, trọc một mảng. Tố Mộc Phổ Nhật rùng nín thở, mãi đến khi cạo trọc một nửa, mới phát hiện, Tống Chiêu thật sự cắt tóc.
Anh hiếm khi để tóc ngắn như , trong gương, cũng thấy lạ lẫm, xương lông mày của Tố Mộc Phổ Nhật rõ nét, , ánh mắt mang theo chút hung dữ, tóc mái che bớt, trông càng thêm sắc lạnh, khó gần.
Tống Chiêu cắt xong cũng lâu, định gì đó, thì Bảo Âm một nữa từ cửa chạy .
Cô cầm điện thoại di động của , trông như chuyện gì sai, màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi đang diễn .
“Là điện thoại của thím Thiệu Bố…”
Tố Mộc Phổ Nhật nhíu mày, Bảo Âm và ngạch ni thường xuyên liên lạc, nhưng cuộc gọi nào mà cần đến đây để nhận?
“Em cố ý.” Bảo Âm cứng đầu giải thích, cúi gằm mặt: “Em chỉ vô ý lỡ lời thôi, thím Thiệu Bố, thím Tống Chiêu .”