Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 64: Em về rồi, anh Tô Mộc ~~ (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:35:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không kịp đến bến xe buýt tìm xe khách, Tống Chiêu thuê một chiếc xe, thẳng về Xích Phong. Trong lúc chờ xe, cô về phòng ngủ dọn đồ, nhét quần áo đang phơi ở cửa sổ túi. Quay đầu , cô thấy cô bé từ lúc nào ở cửa.

“Chị ?”

thế, nhà chị chút việc…” Tống Chiêu nhét đồ đạc lung tung , ép bình tĩnh.

Trong túi cô chỉ vài bộ quần áo, vẫn gì để tặng cho đứa trẻ, cô quanh một vòng, thấy đầu giường đặt một quả đào, là quả mà cô bé cố ý giữ cho cô khi phát lộc.

Cô cầm lấy đưa cho đứa trẻ.

“Em lấy , cái là cho chị mà.” Đứa trẻ cúi đầu, móng tay cào khe cửa, giọng buồn buồn, lúc chuyện cũng cô.

“Quả đào mật em cho chị, chị nhận .” Tống Chiêu kiên quyết đặt quả đào lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, quen ôm, cô véo nhẹ vai cô bé, “Quả đào chị cho em là đào thọ, bình an trường thọ, tối nay khi ngủ thì ăn hết nhé.”

“Vậy kỳ nghỉ đông chị còn đến nữa ?”

Tống Chiêu quen hứa hẹn, bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ báo hiệu giờ cơm trưa ở trai đường. Bỏ qua câu trả lời của cô, cô và cô bé cùng bước khỏi liêu phòng, giống như khi.

“Em ăn cơm .” Tống Chiêu .

Cô bé ôm quả đào, gật đầu, .

Lúc đến cổng lớn, Tống Chiêu đầu , cảm thấy những tín đồ đến tham gia pháp hội , cũng chẳng khác gì những cô thấy đường phố hôm đó. Niềm tin cho họ trở nên siêu phàm thoát tục. so với họ, những sống trong chùa quả thực thêm một phần bình yên.

Cư sĩ Triệu ung thư v.ú tiền chữa trị, sư phụ trong chùa chủ động bỏ tiền phẫu thuật, nên quyết định ở chùa công quả cả đời; Cư sĩ Dương gia đình hạnh phúc hòa thuận, cuộc đời thuận buồm xuôi gió, gặp ai cũng ; Cư sĩ Vương vốn là triệu phú, một đêm cờ b.ạ.c thua sạch; Cư sĩ Trịnh chồng dan díu với bạn bốn mươi mấy năm, thậm chí còn nhà mặc cả áo ngủ của bà , tức giận đến mức ly hôn xong ở luôn trong chùa ... Và còn bóng lưng quỳ lạy lâu dài ở Địa Tạng Điện , và bạn của cô, đứa trẻ đáng yêu nhất đời.

Rất nhiều gặp ở đây, thực mỗi đều giống . Cô từng chi tiết về quá khứ của họ, chỉ nhớ những điều kể .

Chùa Từ Vân là một góc của thế gian, cô hòa chùa Từ Vân, cũng hòa thế gian.

Từ Tân Thành lái xe về Xích Phong mất gần tám tiếng, trong thời gian đó, Tống Chiêu gọi điện thoại, vẫn là Ô Dương Cát máy, hoảng hốt, đang chờ kết quả ở bệnh viện. Tống Chiêu vốn định thẳng đến bệnh viện, nhưng khi xe đến huyện lỵ, cô nhận tin nhắn, họ đang chuẩn về thôn Ngưu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-64-em-ve-roi-anh-to-moc-2.html.]

Tống Chiêu đến thôn một bước, lúc đó gần bảy giờ tối. Trời tối đen như tâm trạng. Cô cổng sân, cuối cùng thấy từ xa một chiếc xe van, khi xe dừng , Ô Dương Cát nhảy khỏi ghế phụ, vội vàng mở cốp lấy xe lăn.

Cửa ghế kéo , vài cùng đỡ Tô Mộc Phổ Nhật, hợp lực đặt lên xe lăn.

Nửa tháng gặp, sắc mặt kém nhiều, chân bó thạch cao dày cộp, đầu cũng thương, trán quấn một vòng băng gạc. Tống Chiêu ngây , ánh mắt vượt qua mấy bóng mặt, dừng khuôn mặt .

Tô Mộc Phổ Nhật nhịn đau tựa lưng ghế, ánh mắt đầu tiên là thấy đôi chân cô, đó ngước lên cô một cách ngơ ngác.

Kinh ngạc, vui mừng, thể tin ... Ánh mắt giao với Tống Chiêu, thậm chí quên cả .

Mỗi bước mỗi xa

Tống Chiêu định bước đến gần , thì một khác bước xuống xe, một tay cầm áo khoác của Tô Mộc Phổ Nhật, tay xách giấy chẩn đoán và phim X-quang của , nhiệt tình sắp xếp: “Mọi còn đực đó gì, tối gió lạnh, mau đưa Tô Mộc nhà chứ!”

Bảo Âm nhíu mày giục , đầu thấy Tống Chiêu, rõ ràng khựng , đó hừ một tiếng đầy ác ý, “ cứ tưởng cơ, hóa vẫn còn ở đây. Anh Tô Mộc thi đấu thì xem, thương cũng quan tâm, chẳng tác dụng gì hết, chỉ chờ khác hầu hạ thôi.”

mặc kệ bầu khí căng thẳng xung quanh, chen qua phía Tô Mộc Phổ Nhật, nắm lấy tay vịn xe lăn định đẩy . Tô Mộc Phổ Nhật ho khan hai tiếng, liếc Ô Dương Cát, đè giọng hiệu cho : Mau đến đẩy .

Chút ấm áp chớm nở khuôn mặt Tống Chiêu tan biến sạch, bàn tay cô vươn định đỡ , cũng cắm thẳng trở bên hông như một chiếc đinh ba. Cô đảo mắt xung quanh, phát hiện ngoài mấy trai ở trường đua ngựa và Bảo Âm, còn thêm hai đàn ông lạ mặt xách túi đen lớn. Xem trong thời gian cô vắng, bạn bè của Tô Mộc Phổ Nhật nối tiếp đến, cuộc sống bận rộn nhỉ.

“Ô Dương Cát! Lại đây!”

Tô Mộc Phổ Nhật gọi nữa, Ô Dương Cát mới hồn, vẫn còn nhớ cảnh Tống Chiêu tát sưng mặt Tô Mộc hôm nọ, sợ cô nổi giận lên vung tay tát thêm một cái nữa. Vội vàng lên đẩy Bảo Âm , ai ngờ Bảo Âm nhượng bộ một bước nào, nhất quyết tự đẩy mới chịu.

Tống Chiêu nhướng mày, sân.

“Em đấy!” Tô Mộc Phổ Nhật vội vàng gọi cô, suýt nữa thì bật dậy khỏi xe lăn.

Tống Chiêu dùng đầu ngón tay xoay chiếc chìa khóa nhà hai vòng, đầu , một cách dịu dàng nhưng đầy sát khí:

“Em mở cửa chứ, mở cửa thì cả đống nhà chúng , xem , Tô Mộc ~~ ”

 

Loading...