Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 63: Em về rồi, anh Tô Mộc ~~ (1)
Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:35:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Chiêu một bạn tri kỷ, lẽ phóng đại, nhưng dù cũng tìm thấy một đồng loại đời, cả hai đều vô cùng đau khổ vì sự "khác biệt với khác.”
Bệnh của cô bé do cô bé quyết định, và phận hai mươi chín năm đầu đời của Tống Chiêu cũng .
Hai cùng ăn cơm, việc, khóa tu sáng, Tống Chiêu vẫn tranh thủ lúc dập đầu mà ngủ gật, và vẫn thiếu đạo đức giao cho cô bé nhiều việc cô bé thể . Bận rộn suốt buổi sáng đến buổi chiều, cô bao giờ thấy thời gian trôi nhanh đến thế, cuộc sống đơn giản đến .
À, còn một chuyện mới mẻ nữa — phụ nữ tóc trắng dậy.
Hôm đó, một cư sĩ quyên góp một xe gạo và một xe bột, đều chạy đến khuân vác, cô bé cũng chen lấn theo, nhưng Tống Chiêu gạt sang một bên. Cô khó khăn lắm mới xách một bao gạo nặng tám mươi cân về phía trai đường, giữa đường dừng nghỉ, chợt một bóng vụt qua như cơn gió, vung bao gạo lên vai mất.
Tống Chiêu ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy mái tóc trắng bay phấp phới trong gió, đứa trẻ gần, chậc chậc hai tiếng bảo chị thể so với . Tống Chiêu trừng mắt theo bóng lưng đó cho đến khi biến mất, mới , chứ, đó là một bà lão ?
“Không , , sư phụ , đừng chấp tướng.” Vô bé chắp tay dạy bảo cô, “Tóc trắng thì nhất định là bà lão ? Gà mào cũng nhất thiết là gà trống chứ.”
Tống Chiêu cạn lời, xách một bao gạo khác về nhà bếp ăn, tiện thể khuyên cô bé: “Lần đưa ví dụ đừng thêm từ ‘chứ’ .”
Người phụ nữ tóc trắng sống trong chùa, mỗi ngày chỉ đến ăn một bữa chay buổi trưa. Hễ thời gian rảnh, cô nhất định sẽ quỳ lạy ở Địa Tạng Điện. Lúc quỳ thì cắm cúi việc. Cô bé cũng tên cô , thậm chí, họ từng thấy cô chuyện với ai.
Một khác gặp mặt, Tống Chiêu thấy nửa mặt bên và cổ của bà, bộ đều là sẹo bỏng. Mảng sẹo đỏ hình gai góc đó còn nổi bật hơn cả ngũ quan, nhưng bà bao giờ đeo khẩu trang, cũng cố ý mặc áo cao cổ để che . Sau loáng thoáng , vết sẹo của bà là do một trận hỏa hoạn, bà là duy nhất sống sót trong đám cháy. Còn về việc trận hỏa hoạn đó thiêu c.h.ế.t những ai, bắt đầu như thế nào, và liên quan gì đến sự sám hối kiên trì của bà cho đến nay, thì ai .
Tống Chiêu thấy bà khá ngầu, cô bé cũng nghĩ .
“Chị một thể vác tám mươi cân gạo!” Lúc rửa bát, cô bé nghịch nước , “Em đến tám cân còn vác nổi.”
“Lớn lên sẽ thôi.”
“Lớn lên cũng . Haizz, nếu bệnh cứ mãi khỏi, em sẽ luôn . Haizz, em thật sự ngưỡng mộ chị .”
Tống Chiêu cúi đầu, thể câu sáo rỗng kiểu “bệnh của em nhất định sẽ khỏi.” Cô nhận lấy bát mà cô bé rửa qua một ( bẩn nhất vẫn do cô bé rửa), rửa thứ hai trong chậu nước sạch : “Chị cũng ngưỡng mộ chị .”
“Chị ngưỡng mộ cái gì?”
Tống Chiêu hiếm khi thấy ngượng, nín thở một lúc, “Chị ngưỡng mộ chị thể tự nhiên để lộ vết sẹo của .”
“Có gì mà ngưỡng mộ chứ?” Cô bé hiểu, thậm chí còn hướng theo đuổi thần tượng, “Nếu em , em cũng sẽ để lộ.”
“Em sợ khác sợ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-63-em-ve-roi-anh-to-moc-1.html.]
“Thế thì khác nhát gan quá chứ.”
Mỗi bước mỗi xa
Tống Chiêu cúi đầu rửa bát, tay áo theo động tác ngâm trong nước. Mấy ngày nay, dù là rửa rau rửa bát, cô bao giờ xắn tay áo lên.
“Sư , sư phụ , phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng. Mọi thứ thế giới đều là hư cấu, ngay cả cái xác của chúng cũng , sẽ già , sẽ bệnh tật, sẽ thương, và một ngày nào đó sẽ đốt thành tro, tuyệt đối chấp nhất.”
Cô bé lắc lư cái đầu, lẩm nhẩm một tràng. Đang thì tự thấy chột , liền tự giác cúi đầu kiểm điểm: “Em cáu kỉnh vì bệnh, thực cũng đúng. Bệnh tật chỉ là một sự thể hiện thôi, em cũng chấp nhận nó.”
Cô bé thở dài một , vòng chủ đề cũ, “Nên một chút sẹo thì chứ, cản trở chị vác tám mươi cân gạo ? Sư , chị thể vì chút sẹo mà coi thường !”
“Em thật ?”
“Thật mà.”
Tống Chiêu đặt tay lên cánh tay trái, do dự, do dự, cuối cùng xắn chiếc tay áo ướt sũng lên.
Lúc đầu cô bé để ý, rửa thêm vài cái bát, đột nhiên mở to mắt, chỉ đó và kêu to: “Chị cũng ?!”
Thật khiến đứa bé ngưỡng mộ hết sức.
Giống như một ăn mày lạc cuộc thi “Trên ai nhiều bùn nhất”, khóe môi Tống Chiêu cong lên, hạ xuống, cong lên.
Có lẽ thế giới chỉ duy nhất một cô bé sùng bái vết sẹo đến , nhưng sẹo thì chỉ một. , xác con mong manh, bỏng, ngã, đập, rách, đều sẽ tổn thương, chuyện chẳng gì to tát cả.
Quét sân, lau cửa sổ, dọn dẹp ngóc ngách của Phật điện, buộc những dải hoa bằng lụa vàng lên cột đá bên ngoài điện. Sau hơn một tuần bận rộn, ngày mười chín tháng bảy truyền thuyết cuối cùng cũng đến.
Sáng sớm cửa chùa mở, khách thập phương lượt bước . Dần dần, gần như mỗi điện đều chật kín . Đám đông khổng lồ vẫn khiến Tống Chiêu theo bản năng cảm thấy thoải mái. Cô cố gắng kiềm chế, đùa với cô bé, họ đang chiếm lấy khu đất ?
Hôm nay đứa trẻ một bộ cư sĩ phục màu xám xanh, chỉnh tề, rảnh để ý đến lời ngốc nghếch của Tống Chiêu. Cô bé kịp tham gia pháp hội ở đại điện, và khi pháp hội kết thúc còn phát lộc cúng dường cho khách thập phương.
Nhiệm vụ của Tống Chiêu là phát kinh sách cho những kết duyên. Cô phát hết chồng đến chồng khác. Vừa thấy tiếng tụng kinh trong đại điện dường như dừng , điện thoại trong túi cô reo lên.
Mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi, cô vẫn liên lạc với Tô Mộc Phổ Nhật. Cô ấn , thấy Ô Dương Cát lo lắng hét lên: “Chị Tống Chiêu, chị mau về ! Xảy chuyện !!”
Đầu dây bên tiếng ồn ào, hô hấp của Tống Chiêu kiềm hãm, cuốn kinh sách trong tay suýt rơi xuống đất. Cô siết chặt nó, nhớ từng bao nhiêu lời mở đầu như thế , và mỗi theo đó là những trận huyết chiến như thế nào ... Cố gắng bình tĩnh thở, căng thẳng hỏi: “Chuyện gì? Nói .”
“Anh Tô Mộc ngã khi đang huấn luyện ngựa, hôn mê bất tỉnh, đưa bệnh viện , chị mau về !!”