Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 62: Tố Mộc Phổ Nhật Nhất Định Không Thể Ngờ Mình Đang Ở Đâu (2)
Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:35:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tống Chiêu thực sự giường trong liêu phòng cô vẫn cảm thấy thật kỳ diệu. Cô bé đó dẫn cô một đống việc, đưa cô ăn tối ở trai đường — nhiều cư sĩ cùng ăn, là món mì nấu bằng nồi lớn.
Buổi tối họ còn lên khóa tu tối gì đó, Tống Chiêu hứng thú, về nghỉ. lúc giữa hè, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu, gió mát thổi từ cửa sổ, cô hề thấy phiền phức.
Căn phòng bốn giường, chỉ cô ở, cả ngày nghỉ ngơi nên cô nhanh chóng buồn ngủ.
Trước khi ngủ, cô chợt nhớ điều gì đó, lấy điện thoại .
Tố Mộc Phổ Nhật gửi một tin nhắn buổi chiều.
[Khi nào về thì một tiếng, sẽ đến đón em.]
Tống Chiêu gõ chữ “Được”, nghĩ một lát, xóa .
[Hôm nay em về khách sạn, tạm thời đổi chỗ ở .]
Phía đối diện nhanh chóng hồi đáp:
[An là .]
Cơn buồn ngủ ập đến, cô đặt điện thoại xuống.
Ý nghĩ cuối cùng khi ngủ là tóc bạc đó rốt cuộc dậy .
...
Cảm giác như nhắm mắt tiếng gõ mõ inh tai đ.á.n.h thức, Tống Chiêu bật điện thoại lên xem, mới bốn giờ rưỡi sáng.
Đã chuyện ngoài hành lang, dường như đều dậy. Cô kéo chăn trùm đầu ngủ tiếp, đầy hai phút đến gõ cửa:
“Sư .”
Thật là nghiệt ngã, Tống Chiêu bật dậy mở cửa, đứa trẻ tắm rửa chỉnh tề, nghiêm chỉnh cửa cô.
“Đi lên khóa tu sáng.”
“Không !”
“Sư , thể lười biếng như .” Đứa trẻ thò đầu bên trong, vẻ như một học giả già: “Sao ngay cả chăn cũng gấp gọn? Đóa đóa hồ vi mị, loa sư cáp bạng loại [Phật Thích Ca quở trách vị Tôn giả ham ngủ: “Đóa đóa hồ vi mị, loa sư cáp bạng loại; nhất thụy nhất thiên niên, bất văn Phật danh tự.” Hai câu đầu đại ý là: Sao ngươi như ốc sên, hến trai biển, cứ suốt ngày ngủ vùi trong vỏ?]. Còn mấy phút nữa, mau thu dọn , em đợi chị.”
Tống Chiêu cô bé nên lời, c.ắ.n răng gấp chăn.
Trong khóa tu sáng họ niệm kinh, ngâm nga bằng giọng kéo dài, mỗi chữ đều chậm, chậm. Tống Chiêu cảm thấy c.h.ế.t sống một trong tiếng tụng niệm vo ve , đầu t.h.a.i một kiếp, họ vẫn tụng xong.
Nửa tụng lạy, bắt đầu một câu kinh thì lạy xuống, đến cuối câu thì dậy. Tống Chiêu tranh thủ cuộn ngủ mấy giấc bồ đoàn, bao giờ cô thích dập đầu đến thế.
Mãi đến khi tụng xong, trời cũng sáng hẳn. Cả đoàn đến trai đường ăn cơm. Tống Chiêu uống một bát cháo lớn, ăn một cái bánh bao, cùng đặt chén bát chậu, đứa trẻ đến gọi cô.
“Sư , rửa bát.”
“Sao em cứ nhắm chị mãi thế.” Tống Chiêu thể nhịn , chống tay hông hỏi cô bé: “Nhiều cư sĩ như , em quản khác .”
Cô bé lấy chậu lớn hứng nước, đưa cho cô một miếng giẻ rửa bát, tiếp lời.
Một xã hội đen tù nửa năm, cùng với một đứa trẻ con mười tuổi, cặm cụi rửa bát cho hàng chục . Sau đó bắt đầu nhặt rau, rửa rau, rửa trái cây cúng, hai tay nhúng nước lạnh, Tống Chiêu cảm thấy lạnh thấu tận thiên linh cái, thôi , đây chẳng về nhà tù .
Bận rộn cả buổi sáng, Sư phụ ở trai đường cắt một đĩa dưa hấu, cô và cô bé mỗi một miếng, xổm bóng râm ăn. Cô nhổ hạt xuống đất, cô bé bảo cô nhặt lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-62-to-moc-pho-nhat-nhat-dinh-khong-the-ngo-minh-dang-o-dau-2.html.]
“Em em giống cảnh sát trại giam lắm .”
Cô bé: “Cảnh sát gì ạ?”
Tống Chiêu: “Ăn .”
Nắng , chiếu những bức tường đỏ, chúng đỏ rực lên. Ăn dưa hấu xong, cô bé gọi cô nhổ cỏ, hai sân, Tống Chiêu thấy cổng chùa mở rộng, nhiều .
, cô suýt quên là ban ngày cổng sẽ mở. Cơ hội trời cho, Tống Chiêu móc hai mươi tệ nhét hòm công đức, coi như tiền ăn ở một ngày, nhân lúc cô bé chú ý, cô thẳng cổng lớn. Khi ngang qua Điện Địa Tạng, cô liếc bên trong, tóc bạc vẫn đang quỳ ở đó.
...
Kỳ lạ thật, tối qua ăn cơm thấy bà , sáng nay ăn sáng cũng thấy. Bà mọc rễ ở Điện Địa Tạng . Không ăn cơm? Không ngủ ?
Trong đầu thoáng qua mấy suy nghĩ đó, cô bé tìm đến. Cô bé xách hai đôi găng tay, đưa cho Tống Chiêu một đôi.
Nhìn cô bé, bà lão tóc bạc , Tống Chiêu do dự đầu cổng lớn, , đeo găng tay .
Đợi một lát nữa, đợi một lát nữa .
Mỗi bước mỗi xa
Gần trưa, ánh nắng chói chang, khi nhổ cỏ mồ hôi chảy ròng ròng xuống thái dương. Cô bé cắm đầu việc gì, Tống Chiêu tự hỏi lao động cải tạo nữa, nhổ xong cả một khoảnh đất, cô ngẩng đầu lên, thấy mặt cô bé lúc đỏ lúc trắng.
Mặt cô bé trắng bệch một cách bất thường, mồ hôi đầm đìa, dường như sắp ngất đến nơi. Tống Chiêu vội vàng hỏi cô bé khó chịu , cô bé bĩu môi, gì.
Một lúc , cơ thể cô bé bắt đầu lảo đảo.
C.h.ế.t vì nhổ cỏ thì oan quá. Tống Chiêu giật phăng găng tay , kéo cô bé về liêu phòng.
Phòng của cô bé ở trong cùng, bước thấy một chồng hộp thuốc. Cô bé tự tìm vài viên t.h.u.ố.c uống, sắc mặt dịu một chút, màu trắng bệch rút , chỉ còn màu hồng ửng do nóng.
“Em bệnh còn ở đây?” Tống Chiêu thắc mắc, bố cô bé lo lắng . Sau đó cô thấy câu giống như đang mắng , nên chữa một câu: “Còn tự sắp xếp nhiều việc thế?”
Đứa trẻ mím môi, chút tủi chút cố chấp. Cảnh sát trại giam mà, khó chuyện cũng là chuyện bình thường, Tống Chiêu thấy cô bé , chuẩn ngoài.
“Em nghỉ ngơi , chỗ cỏ đó chị nhổ nốt cho.”
“Không cần chị nhổ! Em tự nhổ!” Đứa trẻ đột nhiên tức giận hét lên.
Tống Chiêu đầu , thấy cô bé , bèn bên giường cô bé, đứa trẻ lườm một cái.
Đứa trẻ bệnh từ nhỏ. Vì bệnh nên thể hoạt động mạnh, cũng ai chơi với cô bé.
Nhà cô bé ở gần chùa Từ Vân, bố tin Phật nên cô bé cũng theo đến chùa vài , lúc đó chùa Từ Vân còn xây xong , nhiều việc lặt vặt dọn dẹp. Cô bé theo các Sư phụ việc, dù chỉ là ôm hai cuốn sách khuân hai viên gạch, cô bé cũng thấy thành tựu. Đây là đầu tiên cô bé cảm thấy hòa nhập một tập thể, mỗi nghỉ đông nghỉ hè đều đến.
Cô bé thích chùa Từ Vân hơn bất cứ nơi nào, thời gian lâu dần, đều quen cô bé, nhưng bố lo cô bé quá mệt, kể cho chuyện cô bé bệnh, thế là cô bé bảo vệ, như thể cô bé thể bất cứ việc gì. Tức giận, uất ức, nhưng ai cũng vì cho cô bé, cô bé giận cũng với ai.
“Chị thì khác hẳn.” Cô bé lau nước mắt Tống Chiêu, khen ngợi: “Hôm qua ôm kinh sách, chị chia cho em cả một chồng lớn. Sáng nay rửa bát cũng , bát bẩn chị đều chia cho em. Làm việc cùng chị, em thấy giống như khác. Lại còn nhiều việc đơn giản chị , còn để em dạy nữa chứ!”
Tống Chiêu nghĩ trong lòng, nếu em mắng chị là đồ thất đức thì cứ thẳng .
Cô cũng lời an ủi nào, chỉ để một câu “Nghỉ ngơi cho ” chuẩn . Ánh mắt cô bé dán chặt cô, cảm thán: “Chị thật sự giống họ. Những lớn đó em bệnh, đều thấy em đáng thương, luôn cho em đồ ăn ngon hoặc đồ chơi.”
Tống Chiêu liếc chiếc hộp báu vật đầu giường cô bé, cũng rõ lời rốt cuộc ý gì. Cô thò tay túi quần, tìm tới tìm lui, móc một hộp t.h.u.ố.c lá.
Mở hộp, rút một điếu, cô gượng hỏi đứa trẻ: Hút .