Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 60: Da Rắn Lột Của Cô Ấy

Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:35:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đã mấy ngày gặp, giọng của Tố Mộc Phổ Nhật qua điện thoại dường như trầm hơn so với khi gặp mặt trực tiếp.

“Tìm ?”

Tống Chiêu cúi đầu, tay đập bực bội hai cái lên thanh chắn cầu ven sông: “Không, hán .”

“Hồng Kông?”

“Ừ.”

“Vậy em...”

“Em .”

...

“Ừ.”

Cuộc đối thoại lộn xộn.

Tố Mộc Phổ Nhật lưng ngựa, chiếc xe đổ đầy xăng ở đằng xa, Tống Chiêu cần , nhưng vẫn chuẩn sẵn sàng để đến bên cô bất cứ lúc nào.

Âm kém dương sai, đó , Tống Chiêu hẳn là thất vọng, cô mạo hiểm hẹn ngày về, thậm chí còn phó thác cả Trần Nghĩa, điều khiến cô hận thấu xương đến mức lẽ liên quan đến cái c.h.ế.t của Trần Nghĩa.

Anh chợt nhớ đêm gặp gỡ đầu tiên, Tống Chiêu uống rượu và đầu nhắc đến Trần Nghĩa.

— “Anh c.h.ế.t thế nào?”

— “Bị hại. Anh giỏi đ.á.n.h đấm, trượng nghĩa, nhưng quá trượng nghĩa nên lừa. sợ suối vàng thể an lòng.”

Quá trượng nghĩa nên lừa, lừa một tên trùm xã hội đen, thậm chí còn g.i.ế.c ... Có thể lừa chứng tỏ sự tin tưởng, sự tin tưởng mà phản bội, sự phản bội chắc chắn vì lợi ích, chẳng lẽ đó phản bội trong cuộc đấu đá, dùng cái c.h.ế.t của Trần Nghĩa để đổi lấy thứ gì đó cho bản ?

Nếu thật là ... Tố Mộc Phổ Nhật thấy kinh hãi, dù là ngoài cuộc cũng thấy phẫn nộ, Tống Chiêu và Trần Nghĩa thiết như ruột thịt, thể chịu đựng .

Anh Tống Chiêu trải qua nhiều chuyện mới về thảo nguyên, mỗi thấy một chút chi tiết, kinh ngạc gánh nặng mà cô mang, và Tống Chiêu thực sự đang gánh vác tất cả, giống như một rơi xuống sông, liên tục dòng nước lạnh buốt xô đẩy, còn bạn thì bờ vẫy tay, bảo đó mau lên bờ, bờ đồ ăn, nóng, còn thể phơi nắng.

Làm điều đó thể giúp cô cơ chứ?

Anh nên nhảy xuống sông chút do dự, dùng sức mạnh của kéo cô lên bờ, nếu rong rêu quấn lấy chân cô đáy sông, nên tự tay gỡ chúng . Dù thể , cũng nên cùng cô chịu đựng trong dòng nước, như mới gọi là sẻ chia.

Tố Mộc Phổ Nhật thấy hổ thẹn vì sự cố chấp đây của , đành lòng hỏi cô khi nào về, cho dù chỉ là một câu hỏi thăm bâng quơ, khi Tống Chiêu đang một đối mặt với mối thù máu, cũng nên hỏi.

Tống Chiêu cũng im lặng, cô dòng nước sông, những bộ phía , cảm thấy trống rỗng.

Cuộc sống 5 năm trong tù mài mòn sự sắc bén và gần như cạn kiệt nỗi oán hận của cô. Vốn tưởng rằng Tố Mộc Phổ Nhật sẽ hỏi cô khi nào về, vì chỉ 1 phút khi nhận điện thoại, cô còn đang nghĩ về cuộc sống , nhưng hề hỏi.

Thế là hai giọng xuất hiện trong đầu: một về thì cứ về, việc gì đợi mời; giọng : Chị ơi, nhầm , ầm ĩ lên bỏ , đầy ba ngày ? Chị thực sự về thôn Ngưu, chỉ một chỗ đặt chân thôi? Chị suy nghĩ cho kỹ chứ.

Tống Chiêu bực bội cúp điện thoại.

Nước sông cuồn cuộn cầu, cô bệt bên lan can cầu, tiện tay nhặt hai viên đá ném xuống nước.

Cô luôn thể thành thật với Tố Mộc Phổ Nhật, nhưng nếu Trần Nghĩa gọi điện cho cô, cô sẽ gì?

Mỗi bước mỗi xa

Lâu gặp, lớn.

Quỷ Thủ là đồ súc sinh.

Em báo thù cho , nhưng đến cả mặt còn gặp . Em luôn mơ thấy , giá mà lúc tỉnh dậy cũng thể gặp thì mấy.

, em thể thuận theo lòng ? Tại thể luôn theo những gì thực sự nghĩ, còn em thì thể?

Nói lời thật lòng khó, sống đúng với bản cũng khó. Không nụ rạng rỡ nhiệt tình như Bảo Âm, chắc sẽ khó khác yêu thích nhỉ.

...

Thôi đủ , mặc kệ . Cô phủi bụi dậy, dùng chân dẫm mạnh xuống đất, tay xoa n.g.ự.c đang đập rộn ràng ấm áp của , thể như thế mãi , Tống Chiêu tự nhủ, cô đến nơi ánh mặt trời, bước giữa đám đông.

nhiều đang đợi xe buýt ở trạm, chen chúc cả nam lẫn nữ, Tống Chiêu căng thẳng. , chỉ là con , những thù oán, túi xách của họ dùng để đựng ví, chìa khóa, chứng minh thư, ai bất ngờ rút một con d.a.o cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-60-da-ran-lot-cua-co-ay.html.]

Cô ép bước lên xe buýt theo họ, cửa xe mở, dòng chen chúc dữ dội, tất cả dây thần kinh của Tống Chiêu đều căng lên, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y giữa khoang xe, vẻ mặt nghiêm trọng như sắp pháp trường, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn vững, cô thấy phía với giọng điệu quan trọng:

Khoai lang ở chợ Đông Tam hôm nay đang giảm giá đặc biệt.

Len ở trung tâm thương mại Tân Bách đang đại hạ giá, mua tích trữ để đan áo len mùa thu ; Trường mẫu giáo Hồng Kỳ thứ tư tuần ăn cá, một đứa trẻ hóc xương cá; Tivi nên mua Khang Giai Trường Hồng, loại nào hình ảnh hiển thị hơn? Con trai lão Triệu tháng công nhân lương chỉ bốn trăm tệ, thôi học sửa ô tô ...

Những cuộc bàn tán ồn ào mà nghiêm túc đó xen lẫn, bao bọc lấy cô. Cảm giác thật kỳ diệu, Tống Chiêu ngây lắng , hiểu bật , cô lắng chăm chú, dỏng tai lên , cảm thấy cũng biến thành một củ khoai lang, mọc nhiều rễ, xuyên qua khoang xe bằng sắt, cắm sâu mảnh đất .

Nghe xong chuyện lớn về việc gỡ xương cá ở mẫu giáo Hồng Kỳ, cô tùy tiện chọn một trạm xuống xe, xem các ông lão ven đường chơi cờ một lúc. Mặt trời dâng lên, trời nóng, cô mua một cây kem que ở quầy báo.

Rất nhiều hoa tường vi nở rộ chen qua kẽ hở của hàng rào công viên, cô bệ xi măng thơm ngát mùi hoa, bóc giấy gói, c.ắ.n từng chút một lớp đá lạnh.

Cây kem que màu cam ngọt lịm lưỡi cô cũng biến thành màu cam, đang ăn thì cô chợt nhớ , mùi vị giống loại nước cam ngày xưa cô yêu thích.

Dừng , dừng , đừng hồi tưởng, Tống Chiêu ăn nhanh chóng vánh trong ba bốn miếng, lạnh đến mức hàm răng cô run lập cập.

Tân Thành là một thành phố lớn nhỉ.

Những đường, mặc đủ loại quần áo sặc sỡ, đỏ, cam, hồng, xanh lá, tràn đầy sức sống, Tống Chiêu cúi ống tay áo đen, ống quần đen của , cô dậy, đến một cửa hàng ven đường cửa kính lớn, soi kỹ vẻ ngoài của .

Hồi nhỏ cô thường các cụ , từng ở tù dù thả ngoài cũng nhận ngay lập tức, vì khí chất họ khác biệt, giống như cô, lúc nào cũng khoác lên một màu đen u ám, ngay cả tóc cũng rối bù, thế .

Tống Chiêu dùng cách "chọn bừa" để chọn một cửa hàng quần áo, bước , cô như lạc cầu vồng, đủ kiểu dáng, màu sắc áo sơ mi, váy, quần bò ống loe, hoa cả mắt, hơn nữa, áo sơ mi ở đây là loại sơ mi của nghiêm chỉnh với kiểu cắt may vuông vắn, màu sắc tươi sáng, chứ loại cô từng mua ở Tiêm Sa Chủy, luôn kèm với một sợi dây chuyền vàng lớn.

Theo lời giới thiệu nhiệt tình của nhân viên, cô chọn một chiếc quần dài và một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh nhạt, vai áo may một lớp bèo nhún, trông thật nhã nhặn như một học sinh giỏi. Tuy nhiên, cô nhân viên cam đoan rằng cô mặc sẽ 100%.

Tống Chiêu phòng thử đồ , khi cởi chiếc áo đen dài của , cô cảm thấy cái cảm giác kỳ lạ đó, như thể cô đang cởi bỏ quần áo, mà là lớp da rắn lột bám cô. Cô nảy sinh một chút hưng phấn bí mật, cứ tiếp tục như thế , lẽ cô thực sự thể khoác lên một lớp vỏ mới.

Bước khỏi phòng thử đồ, cô nhân viên kinh ngạc thốt lên, dù đối phương là vì bán hàng, Tống Chiêu vẫn mỉm . Cô gương chính , xa lạ như từng thấy, chỉ xét về ngũ quan, cô trông như một nhã nhặn, hai má gầy, đầu mũi nhỏ nhắn, hàng mi dày rủ xuống như hai chiếc quạt lông.

Tống Chiêu cao hơn 1m7, chiếc quần ống loe đôi chân cô trông càng thon và thẳng, cô nhân viên bên cạnh ngừng khen ngợi, tiện thể đề nghị cô, trời nóng thế , cần cài cúc áo đến tận cùng nhỉ?

Tống Chiêu nghĩ , xương quai xanh của cô sẹo, nên cô theo, cởi hai chiếc cúc áo .

“Lấy hai cái .” Cô dứt khoát, thậm chí còn đưa quần áo cũ cho cô nhân viên, “Phiền cô xử lý giúp .”

Cô nhân viên vui vẻ đồng ý, cô thích nhất những khách hàng thanh toán nhanh gọn như , tính tiền, thối , in hóa đơn, khi Tống Chiêu bước , cô vẫn gọi với theo : “Chưa cắt mác ạ!”

Tống Chiêu đầu hề đề phòng, thấy cô nhân viên cầm kéo lao thẳng về phía , da đầu cô chợt tê dại, kịp phản ứng, bàn tay đó kéo cổ áo gáy cô .

“Má ơi!!” Cô nhân viên kêu lên kinh hãi, thậm chí rơi cả cây kéo.

“Sao thế?” Tống Chiêu hỏi như rõ, tâm trạng cô cùng lúc rơi xuống đất với cây kéo, với vẻ mặt vô cảm.

“Không, gì.” Cô nhân viên lúng túng nhặt kéo lên, sự nhiệt tình lúc nãy đột nhiên biến mất, “ giúp cô cắt mác...”

Tống Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế đầu, ánh mắt lướt qua cô nhân viên gương, vì mới cởi hai chiếc cúc, cổ áo sơ mi của cô kéo tụt xuống phía , dọc theo vai xuống là mảng sẹo lồi lõm như bùn lầy, trông thật ghê .

Thời điểm thương, cô tự do để mua t.h.u.ố.c bôi, những đó cố ý trừng phạt cô, mặc cho vết thương liên tục nhiễm trùng, viêm loét, đó cắt bỏ phần thịt thối. Các vết thương liền thành một mảng lớn, thậm chí chỗ còn lõm xuống, dính chặt lưng cô.

“Cô sợ ?”

“Không , , ý đó...” Mặt cô nhân viên đỏ bừng, ánh mắt đảo loạn xạ, nhưng tuyệt nhiên dám nữa.

Thật vô vị.

Chút niềm vui mà Tống Chiêu cảm nhận tan biến trong ánh mắt lảng tránh của đối phương, cô nên bước ngoài, quên sự cố và tiếp tục tìm kiếm cuộc sống mới, nhưng bước chân như đổ chì, thể nhấc lên, thậm chí cô còn hẳn , cố ý khó dễ, hỏi cô gái trông chừng hai mươi tuổi :

“Cô thấy hết , cô nghĩ những vết sẹo là do ?”

“... Đánh ?” Cô gái trẻ trả lời, nhưng dám đáp: “Có là do chồng... Chị cũng từng chồng đánh...”

Tống Chiêu bật , thật là một đơn thuần, dù thấy vết sẹo khủng khiếp nhất, cũng chỉ thể liên tưởng đến bạo lực gia đình.

.” Cô cảm thán , “Từ ngày cưới, chồng cứ đ.á.n.h hoài, chịu nổi nữa, dứt khoát g.i.ế.c c.h.ế.t .”

tựa như gió nhẹ mây trôi, cô gái trẻ sợ đến tái mặt, Tống Chiêu nhận thấy đối phương đang nắm chặt cây kéo, nhưng lưỡi kéo từ lúc nào cảnh giác chĩa về phía cô.

Cô giơ tay xé đứt sợi dây mác, ném tay cô gái trẻ, tiện thể nhặt chiếc áo đen của , phòng thử đồ .

 

Loading...