Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 58: Dũng Khí Của Giáo Hội Trường Sinh Thiên

Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:35:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau bao nhiêu năm, Tô Mộc Phổ Nhật vẫn nhớ như in khoảnh khắc đầu tiên ôm Tống Chiêu, đó là một thoát c.h.ế.t, giữa cánh đồng tuyết trắng xóa thấy điểm dừng.

Hồi đó, Tô Mộc Phổ Nhật và Tống Chiêu thường lên ngọn núi phía săn, khi tuyết tan chảy nắng đông cứng nhiều , trở nên rắn chắc, mang theo một cái xẻng nhỏ, đào một căn nhà tuyết trong đống tuyết cao gần bằng .

Đó là một ô vuông vức nhỏ, đủ để tránh gió, Tống Chiêu dùng tuyết xây một chiếc bàn tròn, đặt khoai tây và cà rốt họ mang từ nhà . Đôi khi họ thì thấy cà rốt biến mất, nền tuyết chỉ còn những dấu chân lộn xộn, là thỏ rừng đ.á.n.h cắp. Lại , một mảng tường của nhà tuyết tông thủng một lỗ lớn. Tô Mộc Phổ Nhật những dấu sừng nai để xung quanh, với cô bé, một ngạn đạt hãn nhỏ ghé qua đây.

*

Tô Mộc Phổ Nhật trộm một tấm đệm da cừu từ nhà đến, hai đặt bẫy, thường xuyên ở trong đó canh nhà chờ thỏ. Những quả thông xinh xắn, những chiếc lá rụng và cành cây hình dáng , Tống Chiêu đều nhặt trang trí, cứ như thể đó là một ngôi nhà nhỏ sặc sỡ.

Sau đó, Ngạch Nhĩ Cổ Nạp một trận tuyết rơi lớn, kéo dài hai, ba ngày, Tống Chiêu lo lắng nhà tuyết đè sập , nên tạnh trời là cô bé nóng lòng lên núi ngay.

Vào rừng phân biệt phương hướng nữa, cô bé đành cầu cứu phía .

“Không nhớ đường nhỉ,” Tô Mộc Phổ Nhật đút hai tay túi, giả vờ một trai ngầu lòi. Khóa lên dáng vẻ của một "vua sơn lâm" dẫn đường, vượt qua Tống Chiêu lên .

“Đồ ngốc.”

Khu rừng từ nhỏ đến lớn đến bao nhiêu , mùa hè khe suối dâng nước, mùa thu lá rụng đầy đất, gặp qua dáng vẻ của nó. độ dày của lớp tuyết tích tụ rõ ràng vượt ngoài dự đoán của , càng về phía , trong lòng càng trở nên lo lắng. ‎

Tuyết quá lớn, bao phủ những lối mòn vốn dĩ rõ ràng, những dấu hiệu tự nhiên cũng chôn vùi trong tuyết, khó khăn. Tình huống nếu là bình thường, sẽ rẽ một cái là về nhà , nhưng hôm nay Tống Chiêu đang theo , mất mặt.

Dựa bản năng và ký ức về phía , Tô Mộc Phổ Nhật quan sát hình dáng cây cối xung quanh, bước chân tự chủ chậm , hai vòng quanh giữa rừng sâu một hồi, mãi thấy dấu vết nhà tuyết, càng càng sâu, càng càng xa. Tống Chiêu đầu , lo lắng : “Hay là, về . Đợi hai hôm nữa tuyết tan bớt hãy đến….”

“Để tìm thêm chút nữa, chắc chắn là ở gần đây thôi.” Đã xa đến thế, Tô Mộc Phổ Nhật Tống Chiêu thất vọng mà về. Cậu tập trung bộ tinh thần, quanh một vòng, xác định vị trí đại khái, bảo Tống Chiêu yên chờ, còn tới xem .

Tô Mộc Phổ Nhật bước từng bước sâu nông khác , dường như thấy cành thông lớn mà Tống Chiêu cắm phía nhà tuyết, tăng tốc bước về phía đó, nhưng đột nhiên một chân hụt xuống, ngã thẳng xuống sườn núi!

Tuyết lớn mờ ranh giới của sườn núi, lớp tuyết kịp nén chặt lỏng lẻo như cát, những khối tuyết lớn và lớp tuyết nổi bề mặt va chạm văng , rơi xuống cùng lúc, từng mảng lớn tuyết bao phủ lấy , như thể sườn núi nuốt chửng trong chớp mắt, đột nhiên còn thấy tăm .

Tống Chiêu vốn dĩ vẫn luôn dõi theo bóng lưng của , biến cố đột ngột xảy , hề lường , cô bé hoảng loạn chạy tới, cành cây vùi trong tuyết vấp ngã mấy , lồm cồm bò đến mép sườn núi, lớn tiếng gọi:

“Tô Mộc Phổ Nhật!!”

Giống như một trận tuyết lở nhỏ, tiếng đáp trong khu rừng vắng lặng, thậm chí một con chim bay qua, Tống Chiêu nỗi sợ hãi nhấn chìm, kịp suy nghĩ lao đến, bắt đầu đào dọc theo độ dốc nơi ngã xuống.

Làm bây giờ? Về nhà tìm ? ở đây gần nhà, cho dù cô bé thể lặp chính xác con đường , thì việc và về cũng mất ít nhất một tiếng đồng hồ, chôn vùi trong tuyết một tiếng đồng hồ, cũng c.h.ế.t cóng .

Mỗi bước mỗi xa

Cô bé gọi tên Tô Mộc Phổ Nhật, dám ngừng nghỉ một khắc nào. Lặp lặp : đào một đoạn, ngã một đoạn, thấy bóng , chuyển sang vị trí khác đào tiếp... Cả cô bé quỳ tuyết, lông mày và tóc đều đóng băng, tuyết tích tụ chảy dọc theo cổ tay áo chui , ướt và đông cứng cả cánh tay, Tống Chiêu dám dừng chút nào.

Chưa bao giờ thấy sườn núi lớn đến thế, mãi thấy bờ, lo lắng và kinh hoàng cho tốc độ thời gian chậm , chậm nữa. Toàn Tống Chiêu chỉ còn đôi tay hoạt động, cô bé phủ phục trong tuyết, gần như biến thành một bức tượng tuyết kỳ dị.

Không tìm kiếm bao lâu, khi cô bé gọi tên Tô Mộc Phổ Nhật thêm một nữa, cuối cùng thấy một tiếng đáp yếu ớt, Tống Chiêu dừng ngay lập tức, quỳ tuyết để xác định vị trí của âm thanh. Trong tiếng tim đập run rẩy, giọng khẽ khàng đó đang gọi cô:

“Tống Chiêu…”

Tống Chiêu nhào tới, đào bới lớp tuyết cứng dày phía , cuối cùng cô bé túm áo bông của Tô Mộc Phổ Nhật. Cô bé gạt hết tuyết xuống, đỡ dậy.

Khi lăn xuống, Tô Mộc Phổ Nhật va một gốc cây thô lớn vốn vùi trong tuyết, va mạnh đến mức hai mắt tối sầm, chân một cành cây thô cứng đ.â.m ngang giữ , chỉ dựa sức thì thể nào vùng vẫy thoát . Sau khi thoát c.h.ế.t, bản cũng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, hai hợp sức cùng di chuyển cái cành cây thô đó , Tống Chiêu đột nhiên lao vòng tay , thút thít.

Mười ngón tay của Tống Chiêu đông cứng , chúng đặt , vẫn giữ nguyên tư thế đào tuyết. Tô Mộc Phổ Nhật bao giờ thấy cô bé như thế, cứ như thể trải qua sự chia ly đau đớn nhất đời, tiếng tan sự run rẩy ban đầu của .

Quần áo khắp đều tuyết ướt sũng, nhưng trái tim ấm nóng, mỗi giọt nước mắt Tống Chiêu rơi vì lo lắng cho đều quý hơn cả ngọc trai. Cậu vụng về vỗ nhẹ lưng cô bé, cảm nhận rõ ràng, điều là khác biệt.

Khác với Tháp Na, khác với bức tranh ghép mà trân trọng nhất, Tống Chiêu tại thế gian chính là độc nhất vô nhị, cảm tình khó nên lời vốn dĩ nảy sinh bởi tính cách kiên cường và chút tính ngầm của cô bé, giờ đây nở thành một bông hoa cụ thể giữa cánh đồng tuyết trắng lạnh.

...

Những cái ôm của họ luôn đến những khoảnh khắc khó khăn nhất của đối phương. Ở đây, khi Tiểu Thổ c.h.ế.t, và trong căn nhà tuyết đầy buồn bã.

Việc hạ táng Tống Trường Lâm vốn nên để một đứa trẻ quyết định, thế nhưng Tống Chiêu ôm hũ tro cốt của bố, cho phép bất cứ ai chạm . Cô bé thể hiện sự phản ứng dữ dội từng , lời khuyên ngăn của bất kỳ ai.

Những đến đó, một ai là của cô bé, miền đất cố hương từ biệt từ lâu, cũng còn là nhà của bố nữa.

Sau đó, ngạch ni của Tô Mộc Phổ Nhật , đợi đến khi trời xuân tuyết tan chảy, thể rải tro cốt xuống sông Nhĩ Bố Can, dòng sông nuôi dưỡng vô sinh linh, lẽ, bố của cô bé thể tìm thấy nơi ông sẵn lòng an nghỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-58-dung-khi-cua-giao-hoi-truong-sinh-thien.html.]

Tro cốt của Tống Trường Lâm tạm thời cất giữ lên, Tống Chiêu mất sợi dây ràng buộc cuối cùng, bơ vơ giữa nhân thế.

Vài ngày cô bé biến mất, một đứa trẻ biến mất vùng đất rộng lớn, ai cô bé sẽ . Tô Mộc Phổ Nhật lo lắng tìm kiếm khắp nơi, chợt nhớ đến căn nhà tuyết chung của hai , vội vã chạy đến, thấy Tống Chiêu đang cuộn tròn tấm đệm da cừu đó.

Tô Mộc Phổ Nhật ôm lấy cô bé.

Nước mắt hòa thành dòng sông băng, cô bé gục vai , lớn thành tiếng.

Lúc đó, họ dành cho sự tin tưởng tuyệt đối. Anh là chỗ dựa của Tống Chiêu, gánh vác nỗi đau mà cô thể nên lời. bây giờ, Tống Chiêu vẫn trong vòng tay , nhưng trái tim họ xa cách như hai đầu dải Ngân Hà.

Tô Mộc Phổ Nhật Tống Chiêu mặt, thứ cứ như một giấc mơ đột ngột kết thúc.

Từ khi cô xuất hiện trong ánh lửa, rơi giấc mơ , hỗn loạn, vội vã, kịp suy nghĩ. Hoặc lẽ là từ sớm hơn, từ khi Tống Chiêu đột ngột biến mất khỏi cuộc đời , còn tỉnh táo nữa.

Mà giờ phút , buộc tỉnh .

Trước đây mất Tháp Na, mặc dù đau đớn thể chịu đựng, nhưng khi từng bước qua khắp núi đồi, khi dâng hiến tất cả tâm huyết thể, tiếp nhận cái c.h.ế.t của Tháp Na.

Còn bây giờ thì ?

Hồi nhỏ, a mã với : Gió sẽ cuốn tất cả, chỉ loại trừ thứ mà Trường Sinh Thiên ban tặng cho con cái của thảo nguyên – dúng khí buông bỏ.

Tô Mộc Phổ Nhật ba mươi mốt tuổi, thể sống như một thiếu niên, chỉ dựa một bầu nhiệt huyết nữa. Anh thể ép buộc bản trong giấc mơ , nhưng thể tổn hại đến ý của Tống Chiêu.

Hơn nữa, giữ cô thì gì? Cô là Hán, sinh yêu thảo nguyên . Trang trại ngựa là sự nghiệp của , của Tống Chiêu, ngoại trừ sự định nhạt nhẽo, nếu cô ở , gần như thu hoạch gì.

Trong sự cố chấp và tha thiết , điều lấp đầy trái tim , thật sự là tình yêu ?

Ánh mắt của Tô Mộc Phổ Nhật còn mãnh liệt như , đó là sự thất bại và mơ hồ vô tận. Bông hoa nở rộ mười lăm năm cánh đồng tuyết, đành tàn úa, biến thành một bãi cỏ hoang vu.

Anh buông Tống Chiêu , sự lưu luyến trong lòng cũng nuốt xuống cùng lúc, đầu chiếc ba lô cô dọn dẹp xong.

“Tháng Chín, em vẫn chứ?”

Tống Chiêu dừng một lát, gật đầu.

“Nếu thứ gì tiện mang theo, cứ để tạm ở đây, sẽ để khác chạm lung tung.” Anh nghĩ một lát, thêm: “Anh cũng sẽ chạm lung tung.”

Làm gì thứ gì tiện mang theo, chẳng qua là tro cốt của Trần Nghĩa, cho tới bây giờ Tống Chiêu luôn tự tận tâm bảo vệ, dám mơ ước xa vời rằng cô sẽ đồng ý, chỉ là cố gắng để một bằng chứng, chứng minh sự chia ly là vĩnh viễn, chứng minh sẽ ngày họ gặp .

Thế nhưng Tống Chiêu thực sự lấy chiếc hộp gỗ đó .

“Vậy thì tạm thời để chỗ . Nếu em về đúng hẹn, em sẽ tự đưa thiên táng, nếu thể…” Cô cúi đầu, bình tĩnh : “Vậy thì ngày 13 tháng 9, hãy em, đưa â nhé.”

Tô Mộc Phổ Nhật sững , hiểu ý ngoài lời của cô.

“Rốt cuộc em định tìm ai?”

“Một quen cũ.”

“Quen cũ?” Anh nhíu chặt mày, vết sẹo dài cánh tay cô: “Giống như và em đây ?”

“Không .” Tống Chiêu lắc đầu , nụ chứa đựng sự nhẹ nhõm khi quyết định, thậm chí còn tìm chút thản nhiên. “Hắn đáng để so sánh với , nhưng, em buộc chuyến .”

...

Cơn mưa tạnh ngay trong đêm đó, Tống Chiêu rời sáng sớm.

Vết c.ắ.n cằm vẫn hết, cô đeo khẩu trang đen, đến đầu thôn thôn Ngưu để chờ xe. Ven đường, cỏ dại lẫn với mùi đất mưa, khí trong lành, lá cây lay động, như một lời tiễn biệt thầm lặng.

Đứng ở ngã ba đường xa, Tống Chiêu dường như thấy tiếng vó ngựa.

đầu , thấy Tô Mộc Phổ Nhật đang lưng ngựa, sững đỉnh sườn núi, im lặng cô. Vạt áo bay trong gió, Tống Chiêu , con ngựa tên Hắc Phong đó chạy nhanh thật sự như gió, giờ phút , gió đuổi theo, là Tô Mộc Phổ Nhật tôn trọng quyết định của cô, cam tâm tình nguyện dừng .

Tống Chiêu lên xe.

 

Loading...