Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 49: Ở Lại, Dù Là Tra Tấn Lẫn Nhau (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-13 05:47:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Chiêu xếp gọn quần áo phơi khô, mấy bộ của riêng cô, cùng với hũ tro cốt của Trần Nghĩa, cô xếp ba lô.

Trong phòng mua sắm thêm nhiều đồ nội thất, tủ quần áo mới, kệ để đồ, ghế mây đan bằng tre, bàn trang điểm… Tố Mộc Phổ Nhật đang cố gắng hết sức để mang cho cô một mái nhà, đáng tiếc, Tống Chiêu còn kịp bày biện gì lên đó.

Đặt chìa khóa lên bậu cửa sổ, cô xách ba lô khỏi sân. Bóng cây hai bên lối nhỏ đổ những vệt sáng lốm đốm xuống mặt đất, bước chân nhanh nhẹn của cô lướt qua những viên đá vụn.

Từ khi thấy Quỷ Thủ tin tức, sự định đổi bằng cách tự tê liệt bản kết thúc. Trái tim cô liên tục chìm ký ức, mỗi đêm cô đều chiến đấu trong giấc ngủ.

Đôi khi Tống Chiêu giật tỉnh dậy, đẫm mồ hôi lạnh, thấy thở đều đặn của Tố Mộc Phổ Nhật, hoặc ở trong bóng đêm nắm lấy tay , mới thể chắc chắn thoát khỏi quá khứ. đồng thời, những ký ức m.á.u me, tanh tưởi đó dường như một sức hấp dẫn mạnh mẽ, như một lời mời gọi thầm kín, ngừng vẫy gọi cô.

Quay về —

Quay về —

Vũng lầy mới là cuộc sống thực sự của mày.

Sự đổi âm thầm tiếng động , giống như chất lỏng ăn mòn nồng độ cao, cũng thấm làn da của Tố Mộc Phổ Nhật. Anh càng ngày càng quấn lấy Tống Chiêu hơn, ngoại trừ những lúc bắt buộc đến trang trại ngựa, hầu như rời cô nửa bước. Tống Chiêu mặc nhận sự theo dõi quá mức của , cho đến một ngày cô : “Em đến một nơi xa hơn.”

Tố Mộc Phổ Nhật hỏi cô . Tống Chiêu giương miệng, cuối cùng vẫn cái gì mà Tân Thành. Cô đó đây, Tố Mộc Phổ Nhật nhanh chóng lo liệu thứ, sẵn sàng cùng cô lên đường bất cứ lúc nào.

Mỗi bước mỗi xa

Tống Chiêu đưa cùng.

Giao thông trong thôn thuận tiện, xa mới thể bắt xe nhờ, hôm nay, nhân lúc Tố Mộc Phổ Nhật vẫn đang ở trang trại ngựa, cuối cùng cô đưa quyết định, chuyến sẽ , nên để lời nhắn, cô cố tình phớt lờ cảm giác hổ thẹn và nỡ trong lòng. ‎

Vừa qua hai ngã rẽ, đột nhiên tiếng gọi từ phía : “Chị Tống Chiêu!”

Tim Tống Chiêu thắt , tăng tốc bước chân, định giả vờ thấy, nhưng giọng đó nhiệt tình đuổi theo: “Chị Tống Chiêu, là em đây mà!”

Ô Dương Cát với vẻ mặt vui vẻ nhảy đến mặt cô, tay cầm hai cành đào đỏ mọng, thấy cái ba lô vai Tống Chiêu, còn lấy lạ: “Ê, chị manh (cổng) hả? Sao để Tô Mộc đưa chị .”

“Anh ở trang trại ngựa, thời gian.”

Tống Chiêu đáp qua loa, chỉ nhanh chóng thoát , nhưng Ô Dương Cát giơ tay chỉ về phía : “Có thời gian mà. Anh chẳng đang ở đây !”

Tống Chiêu đột ngột đầu , thấy Tố Mộc Phổ Nhật phía với vẻ mặt cảm xúc.

Bốn mắt , Tố Mộc Phổ Nhật đến tiên, vai vác một cành đào lớn hơn, sum suê hơn, đến gần, hái hai quả xuống, lau sạch áo đưa cho cô.

“Em .”

Tống Chiêu nhận, gì.

“Đi ?” Anh hỏi một nữa. “Anh lái xe đưa em .”

“Tuy Thành.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-49-o-lai-du-la-tra-tan-lan-nhau-1.html.]

“Đi gặp Ngô Quảng Nghĩa?”

Tống Chiêu vô cớ cảm thấy bực bội, cô “ừ” một tiếng. Lại Ô Dương Cát : “Chị Tống Chiêu, đào ngọt lắm! Anh Tô Mộc thấy hái cho chị nếm thử, chặt luôn cả một cành to, chị xem, nhiều thế !”

. Năm nay ít mưa, đào ngọt. Về nhà nếm thử .”

Anh định nắm tay Tống Chiêu, nhưng cô tránh .

“Không cần , em về ăn.”

“Để lâu sẽ hỏng. Về nhà , ăn xong sẽ đưa em .”

“Thật sự cần.” Tống Chiêu một khoảnh khắc mềm lòng, nhưng vẫn từ chối: “Trang trại ngựa nhiều việc thể thiếu , em tự .”

“Có việc gì chứ, thôi, về nhà .”

Tố Mộc Phổ Nhật giơ tay định cởi ba lô của Tống Chiêu, Tống Chiêu nhíu mày trực tiếp lùi tránh, một tay kéo mạnh cô , lực tay dường như mất kiểm soát, hai quả đào trong lòng bàn tay nghiền nát trong lúc giằng co, nước cốt chảy xuống kẽ ngón tay hai , tí tách rơi xuống.

Cảm giác dính nhớp nháp khiến Tống Chiêu càng thêm bực bội, giằng , cô lạnh lùng thẳng: “Em ! Tố Mộc Phổ Nhật, em đến mức cũng báo cáo cho !”

“Tất nhiên, tất nhiên cần, em sẽ đồng ý với điều em , nhưng ít nhất em cũng nên với một tiếng chứ.”

“Nói với , sẽ đồng ý ? Em từng với !”

Tống Chiêu hất tay , mặc kệ thứ và tiếp tục bước về phía , Tố Mộc Phổ Nhật ném cành đào , hai bước đuổi theo, kéo cô và định dẫn cô về nhà.

“Buông , bỏ tay !”

“Câu em với nhiều nhất chính là câu !” Tố Mộc Phổ Nhật nghiến răng hết đến khác nhẫn nhịn. “Tống Chiêu, em cũng nên thương một chút chứ.”

“Buông tay, Tố Mộc Phổ Nhật, em em sẽ bao giờ .”

“Vậy em thật sự gặp Ngô Quảng Nghĩa ? Tại cứ lừa mãi!”

Tố Mộc Phổ Nhật lôi cô nhanh về nhà, Tống Chiêu một đường loạng choạng, suýt nữa ngã sấp lưng , sức lực hai chênh lệch quá lớn, trong lúc giằng co, chiếc ba lô tuột khỏi vai cô, khoảnh khắc hũ tro cốt rơi xuống đất, cô nhảy dựng lên và tát mạnh mặt một cái.

Khóe miệng Tố Mộc Phổ Nhật va răng chảy máu, đầu , m.á.u rỉ khóe môi.

“Trời ơi!!” Ô Dương Cát hoảng hồn kêu lên. “Đừng đ.á.n.h mà!”

Tố Mộc Phổ Nhật Tống Chiêu đang nổi giận lôi đình, cơn đau ngược khiến thở bình hơn, liếc chiếc ba lô đất, thậm chí còn bật : “Cuối cùng cũng là vì . Tống Chiêu, hôm nay em tức giận, đ.á.n.h , còn là vì Trần Nghĩa nữa .”

“Buông , thấy ? Đừng ở đây mà nổi điên, lẽ nào cả thôn xem trò !”

“Em nghĩ bận tâm ?” Tố Mộc Phổ Nhật nhặt ba lô lên, đột ngột vác cô lên vai, Tống Chiêu kinh ngạc giận dữ, cố nén tiếng gào giận dữ trong cổ họng, dùng hết sức đ.ấ.m liên hồi .

 

Loading...