Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 46: Cô Và Chúng Tôi Hoàn Toàn Khác Biệt (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-13 05:47:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thế thì cần gì giả vờ nhắm bắn? Tưởng sẽ sợ ?” Tống Chiêu đối diện với cô , bóng tối ngược sáng khiến sắc mặt cô càng thêm u ám: “ nhắc cô nhiều , ở bên ai thì tìm đó, nhưng cô cứ phiền mãi thôi. Trong lời luôn nhắc nhở ngoài cuộc, cố tình gây sự hòng hù dọa , bởi vì thì sẽ bao giờ đến lượt cô, cô nghĩ hiểu cái tâm địa nhỏ nhen đó ?”

“Cô gì mà vênh váo thế! thấy cô trúng tim đen, nên thẹn quá thành giận chứ gì!”

thẹn quá thành giận?” Tống Chiêu nhịn nữa, cô dùng sức nắm chặt cổ tay Bảo Âm, “Lần chẳng cô kéo đòi gặp Tố Mộc Phổ Nhật , , bây giờ cùng cô đây. Đến mặt mà hỏi một chút, tranh giành vì ghen tuông vui lắm ? Xen chuyện của khác thử thách lắm ? Ở khu đèn đỏ, tranh giành đàn ông là vì miếng cơm manh áo, còn cô thì vì cái gì? Ngày nào cũng kiêu căng ngẩng cái đầu đáng ghét đó lên, chỉ cần Tố Mộc Phổ Nhật chút coi trọng cô, thì cô cần bày đủ trò đến khiêu khích ?”

“Đó là do cô lừa! Cô mau buông !” Bảo Âm ngờ cô phản ứng dữ dội như , cô liều mạng đẩy tay cô , trong lúc giằng co, tay áo Tống Chiêu lật lên, vết sẹo dài đó khiến cô giật .

“Đây là ?! Cô, cô từng đ.á.n.h với khác hả??” Bảo Âm kéo cánh tay cô để kỹ hơn, nhưng Tống Chiêu hất mạnh , cô lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc cô là nghề gì!”

Tống Chiêu trả lời, cô lạnh lùng lưng về lều bạt, Bảo Âm buông tha, cứ lẽo đẽo theo , lặng lẽ theo một lúc lâu, tự tưởng tượng bao nhiêu điều vì vết sẹo đó, đột nhiên nấc lên và hét lớn: “Rốt cuộc cô về gì!”

tìm Cách Đồ hỏi về chuyện của hai ngày xưa ! Quen từ nhỏ thì chứ, cũng chỉ vài tháng thôi, mấy ngày nay mối thấy Tô Mộc ở bên cô, lúc nào cô cũng lạnh nhạt hờ hững! Cô căn bản hề yêu thật lòng, sẵn lòng hy sinh tất cả vì , còn cô chỉ đang lợi dụng mà thôi!”

Bảo Âm chạy đến nắm lấy Tống Chiêu, giọng điệu gần như van xin:

“Cô về nơi cô thuộc về ? Cô về thì chuyện đều , Tô Mộc trọng tình nghĩa, cảm thấy với cô, nên mới tìm cô bấy nhiêu năm, nhưng đó là tình yêu, sự áy náy vốn dĩ còn lâu bền hơn cả tình yêu ... Anh xứng đáng với hơn, Tống Chiêu, cô hiểu , hiểu cuộc sống của , cô sẽ bao giờ cảm nhận và dân tộc , điều chỉ những cùng sống thảo nguyên với chúng mới thể hiểu!”

“Anh cần cô hiểu!”

Tố Mộc Phổ Nhật đang xung quanh tìm Tống Chiêu, tức giận đến, đẩy Bảo Âm , kéo Tống Chiêu về phía : “Đạt Đồ Bảo Âm, cảnh cáo em đừng bao giờ những lời mặt Tống Chiêu nữa, phân biệt rõ là áy náy là yêu, Tống Chiêu đối với thế nào, càng cần giải thích với em! Sáng hôm đó với em , tình cảm với em, cũng tình cảm với chị em, đừng mà can thiệp chuyện của nữa!”

“Anh dối!” Bảo Âm lóc, trở thành cô bé bướng bỉnh, “Nếu thích chị em, tại chăm sóc bố em? Tại chu cấp cho em học đại học! Rõ ràng cũng từng yêu chị , chỉ là Tống Chiêu về là quên hết thứ!”

“Anh vì tình yêu, mà vì đối với cô —— ”

“Tố Mộc Phổ Nhật!” Tống Chiêu vội vàng ngắt lời.

Đừng , đừng việc cảm thấy nhẹ nhõm vì Nặc Mẫn c.h.ế.t.

Mỗi bước mỗi xa

thêm bất kỳ cuộc cãi vã nào nữa, nhanh về lều bạt như chạy trốn, nhanh đó Tố Mộc Phổ Nhật cũng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-46-co-va-chung-toi-hoan-toan-khac-biet-2.html.]

“Chúng về thôn Ngưu , ?” Tống Chiêu ôm chặt lấy .

“Được, chiều nay chúng ngay.”

...

Trong suốt quãng đường trở về, Tống Chiêu một lời, chỉ ôm chặt ba lô của , xoa xoa hình dạng chiếc hộp đựng tro cốt qua lớp vải nylon.

“Là của , nên —— ”

“Không liên quan đến .” Tống Chiêu ngắt lời Tố Mộc Phổ Nhật, giương miệng gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cửa sổ: “Lái xe .”

...

Ngày hội Natamu thường kéo dài nhiều ngày, việc Tố Mộc Phổ Nhật và Tống Chiêu trở về sớm khiến ở trang trại ngựa ngạc nhiên. Ô Dương Cát vui vẻ chào đón và chuyện với Tố Mộc Phổ Nhật, Thác Á cũng bên cạnh hỏi: “Sao , chuyện ăn thuận lợi ?”

Tố Mộc Phổ Nhật gật đầu lảng sang chuyện khác, hiệu cho Thác Á đừng hỏi thêm. Tống Chiêu hiểu, cô tìm cơ hội kéo Thác Á hỏi nhỏ: “Chuyện ăn gì ?”

“Ơ? Cô ?” Thác Á thắc mắc. “Sao Tố Mộc với cô chứ? Bên ngày hội Natamu chẳng cuộc thi ẩm thực ? Tố Mộc định tìm vài bán hàng, chuyện rượu sữa ngựa đường mà. Sao, hai bán ?”

Tống Chiêu nhớ Tố Mộc Phổ Nhật quả thật nhắc đến khu ẩm thực ở hội trường, nhưng khi cô về, hề do dự, tự nhiên cũng nhắc đến chuyện rượu sữa ngựa nữa.

Tâm trạng vốn nặng nề càng thêm u uất vì chuyện , cứ như thể thứ đang chứng minh rằng chính cô xáo trộn cuộc sống của . Thế là cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường, nhưng một thứ vô hình trở như cũ.

Tống Chiêu vẫn học cưỡi ngựa, ngày càng phối hợp ăn ý với Trân Châu, thỉnh thoảng cưỡi , cô cũng còn giận dỗi Tố Mộc Phổ Nhật nữa. Không lâu , thảo nguyên bước một đợt mưa ngắn, ban ngày Tống Chiêu ở cửa mưa, buổi tối cô ôm chặt Tố Mộc Phổ Nhật, trong đêm tĩnh mịch, cô hôn và l..m t.ì.n.h với , cảm nhận sự vững chắc và nồng nhiệt của .

Tố Mộc Phổ Nhật yêu cô.

Tống Chiêu còn trả lời nữa.

 

Loading...