Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 28: Ở Lại Cho Đến Khi Em Thực Sự Hiểu Anh (2)
Cập nhật lúc: 2025-12-13 05:45:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tố Mộc Phổ Nhật ôm cô chặt hơn, tàn t.h.u.ố.c rơi cánh tay , nóng rát trong khoảnh khắc. Tống Chiêu rúc trong vòng tay , khẩy: "Anh thật thú vị, dù về c.h.ế.t về độc, đều sợ chút nào.”
"Chứng tỏ trời sinh hợp với em.”
Anh mặt Tống Chiêu và hôn cô, mệt mỏi và chịu buông tha, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dãy điện thoại phai màu đó, biến thành màu xanh tím giống như hình xăm của cô.
"Còn em thì ? Tại chùi điện thoại của an ?"
"Không định liên lạc, nên chùi thôi.” Hơi thở của Tống Chiêu vẫn định, nhưng giọng điệu lạnh lùng: "Nói thật với , Tô Mộc, dù chúng ngủ với , cũng sẽ đổi gì.”
"Lý do?"
"Bởi vì quá giống từng quen, mà đời , hận nhất chính là .”
Mặc dù sớm cô lòng ghét bỏ, nhưng khi thực sự thấy câu , tim Tố Mộc Phổ Nhật vẫn thắt . Mãi một lúc , mới tìm giọng của .
"Anh rốt cuộc chuyện gì, mà khiến em ghét đến ?"
"Bởi vì hứa với , bỏ rơi . Khi coi là cọng rơm cứu mạng, tiết kiệm từng li từng tí chỉ để với một câu, còn thì quên từ lâu .”
"Sao thể?!"
Tố Mộc Phổ Nhật kinh ngạc bật dậy, như ai đó đ.á.n.h một gậy đầu. Sau khi ngạc nhiên, mới nhận phản ứng quá mạnh, khi Tống Chiêu kịp nghi ngờ vội vàng vụng về :
"Ý là, nỡ lòng nào bỏ rơi em chứ... Em thực sự xác nhận ?"
"Có gì mà thể.” Tống Chiêu lạnh lùng dụi tắt điếu thuốc, gối đầu lên cánh tay, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy thất vọng:
"Năm đó mới 14 tuổi, cũng chỉ lớn hơn hai tuổi. Cả hai chúng đều là trẻ con, trẻ con những lời hứa thì bình thường. chỉ hận quá nghiêm túc, quá long trọng, mà khi quên , quá dễ dàng.”
Một giọt lệ lăn dài từ khóe mắt, Tống Chiêu hận sự ngu ngốc cổ hủ của , giữ một lời hứa mà chờ đợi cả đời, và còn vì đặt quá nhiều kỳ vọng nặng nề, đến nỗi dù mười lăm năm trôi qua, cô vẫn thể tha thứ.
Tố Mộc Phổ Nhật mãi đáp , thực sự quá sốc. Anh đến bưu điện huyện bao nhiêu , quen mặt với tất cả nhân viên bưu tá, đến tận bây giờ họ vẫn giữ liên lạc với , chỉ để nhỡ một ngày nào đó Tống Chiêu sẽ thư đến.
Trong mười lăm năm, từng thấy nửa chữ nửa bức điện báo nào. những lá thư đó thể biến mất vô cớ, rốt cuộc ở giữa chuyện xảy sai sót gì?
...
So với việc sáng tỏ sự hiểu lầm, điều quan trọng hơn là lúc . Tống Chiêu thể thẳng thắn như , lẽ vẫn là quyết định sẽ rời . Còn cách nào để giữ cô ? Nếu bây giờ cho cô phận của , cho cô vô hiểu lầm trong chuyện , liệu cô còn tin ?
Anh kinh nghi bất định dựa trở bên Tống Chiêu, dò hỏi: "Có thể ở thêm một thời gian nữa ?"
"Không rõ với ?"
", nhưng dù cũng là đó... Em nên trừng phạt như .”
Tống Chiêu sững sờ, quả thực là thế. Trước đây cô ngủ với khác thì sẽ trả tiền, nhưng Tô Mộc cần tiền, còn thể gì nữa?
"Anh gì"?
"Ở thêm một thời gian.”
"Rồi nữa, ở đến bao giờ?"
"Ở cho đến khi em thực sự hiểu .”
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-28-o-lai-cho-den-khi-em-thuc-su-hieu-anh-2.html.]
...
Tống Chiêu ngủ quên lúc nào, khi tỉnh dậy, bên gối trống . Cảnh bừa bộn tối qua dọn dẹp sạch sẽ, Tố Mộc Phổ Nhật đang bên cửa sổ hút thuốc.
Trên đầu giường là một phần bánh bao và sữa đậu nành, chắc là mua lâu nên nguội. Tống Chiêu phòng tắm rửa mặt, khi cô , cúp điện thoại.
"Trang trại ngựa gọi đến, hai con ngựa hình như khỏe, hôm nay về một chuyến. Em cùng ?"
" chữa bệnh cho ngựa.”
"Không trang trại, mà là đến nơi ở.”
Tố Mộc Phổ Nhật đưa tay lau những giọt nước mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, "Lần em đến chắc cũng thấy ? Bên cạnh trang trại ngựa là một ngôi làng, hầu hết dân làng chuyển thành phố, nhà cửa bỏ trống. Anh mua một căn, thuê một căn, em chuyển đến ở ?"
"Ở chung với ?" Tống Chiêu nhíu mày.
Thấy thái độ cô mấy nhiệt tình, Tố Mộc Phổ Nhật suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: "Đến ở bên trang trại ngựa, nơi đó cũng rộng rãi hơn, em thể lái xe của bất cứ lúc nào, tiện lợi hơn bây giờ nhiều. Hơn nữa, những ở trang trại đều , sẽ em thấy buồn chán, vả , nơi tự do tự tại như thế, chẳng em và... em và , cũng thích .”
" nó hôi.”
"Phải.” Anh lý do của Tống Chiêu chọc , "Nơi nuôi ngựa thì đúng là hôi thật. làng ở bên cạnh thì đỡ hơn, mùi nặng như .”
" sẽ ở quá lâu, đừng kỳ vọng.”
"Được.”
"Lần khi , giở trò nữa.”
"Đồng ý.”
Thấy đồng ý một cách quá sảng khoái, Tống Chiêu thầm đảo mắt trong lòng. Đàn ông, hứa hẹn đủ điều, gần như là chẳng lọt tai câu nào.
...
Tố Mộc Phổ Nhật lái xe chở Tống Chiêu về làng Ngưu, xách túi của cô nhà . Nơi ở tương đối xa trang trại ngựa, mùi quả thực quá nồng.
Ngôi nhà cấp bốn tọa lạc ở hướng Bắc về hướng Nam, ánh sáng , tổng cộng bốn phòng, hành lang dài ở giữa chia đều thành hai nửa, phòng phía bên trái và bên đều là phòng ngủ, phía bên trái là nhà bếp, phía bên là phòng chứa đồ.
Tố Mộc Phổ Nhật sống ở đây hơn nửa năm, nhưng đồ đạc trong nhà đơn giản. Ngoài bàn ghế và tủ quần áo cơ bản thì gì khác, tự sống thì , nhưng đón Tống Chiêu đến, thấy quá sơ sài.
"Em nghỉ ngơi , đến trang trại một chuyến, lát nữa sẽ cùng lên huyện, thiếu gì thì đến đó mua thêm.”
"Có sống chung , gì mà mua sắm thêm.” Giọng điệu Tống Chiêu cũng cho lây nhiễm.
"Dù thì cũng mua thêm chút gì đó.”
Tố Mộc Phổ Nhật vỗ vai cô một cái, chân dài chạy khỏi sân, ngoặt một cái là biến mất. Tống Chiêu một trong phòng, đó mới ý thức , từng bước đến đây .
Lúc sắp đến trưa, trời nắng gắt, Tố Mộc Phổ Nhật trực tiếp ném áo khoác trong nhà. Tống Chiêu bước tới nhặt áo lên, bực tức vỗ nó một cái, đó thấy tiếng lách cách.
Là thứ gì đó trong túi áo rơi .
Cô cúi xuống nhặt lên, đột nhiên sững tại chỗ, đó run rẩy đưa tay túi , lấy con d.a.o nhỏ mà cô trân quý nhất.
Trên cán d.a.o và chiếc bật lửa , khắc hai mặt trời giống hệt , ngay cả kỹ thuật khắc cũng như đúc.