Dùng Mạng Sống Để Thề - Chương 26. Nếu Không Có Khuôn Mặt Này
Cập nhật lúc: 2024-03-20 10:10:57
Lượt xem: 105
Một lúc lâu sau, ta mới cười khúc khích nói: “Nếu tiểu nữ bảo bệ hạ dùng Phượng vị đón ta, thì sẽ thế nào?"
Hắn im lặng hồi lâu, lòng ta cũng dần chùng xuống.
Đế Trường Thanh trong mắt hiện lên ý cười: "Vậy thì tùy theo ý nàng."
Ta đột nhiên ngước mắt lên, có chút không hiểu: "Bệ hạ có biết danh tiếng trước kia của ta ở thành Dương Châu không?"
Đế Trường Thanh lơ đãng nói: “Biết, nhưng vậy thì sao?”
Ta cũng cười, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa: “Vừa rồi ta chỉ là nói đùa với bệ hạ thôi, có thể được vào cung hầu hạ người, là tiểu nữ đã có phúc rồi.”
Nhìn vẻ mặt hòa hoãn của hắn, ta nhân cơ hội này mặc cả.
"Chỉ là, bệ hạ có thể cho phép tiểu nữ ở nhà với cha mẹ thêm vài ngày nữa được không. Kinh thành và Dương Châu cách xa nhau hàng nghìn dặm, lần này rời đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại."
Đế Trường Thanh nói: “Nếu như nàng muốn, ta có thể mang họ cùng về kinh.”
Ta liền từ chối: “Tạ ơn bệ hạ, nhưng khí hậu và thức ăn ở phương Nam rất khác so với phương Bắc, sợ họ không quen, ngược lại sẽ thành ta bất hiếu.”
Đế Trường Thanh không hề khó chịu, nhẹ giọng nói: “Không sao, ta cũng còn có một số việc phải xử lý, nàng yên tâm ở nhà với phụ mẫu, đợi mọi việc xong xuôi, ta sẽ đến đón nàng.”
Ta mỉm cười gật đầu, mười phần ngoan ngoãn.
Sau khi Đế Trường Thanh rời đi, Bạch Vân Hải và Thẩm Ngưng đi vào, trên mặt ngạc nhiên mừng rỡ.
"Sao bệ hạ lại rời đi một mình? Nguyệt Nguyệt, bệ hạ... có phải là đã hối hận, không đưa ngươi đi nữa không?"
Ta có thể nghe thấy sự mong đợi trong lời nói của họ, lòng ta đau nhói.
Nhưng ta vẫn đành lắc đầu: “Hắn nói còn có một số việc cần xử lý.”
Ta nghĩ, đại khái chắc giờ hắn đang bận đi xử lí Hạ Mộng Ngọc và Cố Kỳ.
Đôi mắt của họ ngay lập tức trở nên ảm đạm.
Ta đành đánh trống lảng, cố gắng làm cho họ cười trở lại.
Trong vài ngày ít ỏi này, ta vừa bầu bạn cùng hai phu thê họ Bạch, vừa âm thầm viết ra những phương thức cải tiến chuyện làm ăn và cải cách địa phương.
Sau bữa cơm chiều, liền cùng Bạch Vân Hải thảo luận về những đề xuất này.
Ánh mắt Bạch Vân Hải nhìn ta ngày càng buồn bã và tiếc nuối.
Có một ngày, ta nghe thấy ông và Thẩm Ngưng thở dài: “Nếu Nguyệt Nguyệt của chúng ta không gặp được người đó, nàng nhất định sẽ trở thành một nữ phú thương đệ nhất, làm cho phân nữa đàn ông trên thế gian này phải xấu hổ không bằng.”
Chỉ là không ngờ, chưa đợi được Đế Trường Thanh, thì lại có hai người đến tìm ta.
—-----------------------------
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dung-mang-song-de-the/chuong-26-neu-khong-co-khuon-mat-nay.html.]
Ngày hôm đó, thời tiết trong xanh.
Ta đưa song thân đi du ngoạn trên hồ, khi mặt trời lặn, cả hai đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
Ta đành đem 2 người lên bờ và nói:
"Phụ thân, nương, các người về trước đi, nữ nhi muốn ở lại thêm một lát."
Hai người họ cũng biết gần đây tâm trạng ta không tốt, dặn dò ta đừng ham chơi quá kẻo nhiễm lạnh rồi cùng nhau rời đi.
Họ rời đi không lâu, nha hoàn Hoàng Ly ở phía ngoài khẽ nói:
"Tiểu thư, có hai vị khách đến, nói là bạn của người."
Ta muốn nói là không quen, không tiếp, nhưng trong đầu đột nhiên thoáng qua 2 hình ảnh.
Ta hỏi lại: “Họ của 2 người đó là gì?”
Hoàng Ly lại chạy đi, khi quay lại có vẻ hơi bối rối: "Họ nói là…. họ Hạ?"
Ta dừng một lát và nói: "Mời họ vào."
Không lâu sau, một đôi nam nữ tướng mạo tầm thường bước vào..
Ta nhìn một cái rồi nhẹ giọng cười: "Thế mà vẫn còn sống, tốt lắm.”
Hai người này thật sự là Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc cải trang.
Hai người nhìn nhau 1 cái rồi chào ta:
“Cảm ơn Nguyệt Nguyệt tiểu thư đã cứu giúp hai lần.”
Ta giật mình: “Lần trước ở bến tàu, các ngươi có nhìn thấy ta à?
Hạ Mộng Ngọc cười nói: “Nguyệt Nguyệt tiểu thư ra ngoài 1 chuyến lại mang đầy đủ như thể đi đánh giặc, muốn không chú ý đến cũng khó.”
Nghĩ đến đó ta cũng bật cười.
Không tính những người đánh xe và tạp dịch, chỉ riêng thị vệ ngoài sáng đã có 20 người, tình cảnh đó nhìn qua có chút phô trương thanh thế.
Ta hỏi lại: “Vậy sao các ngươi biết là ta ra tay?
“Trong hoàn cảnh đó, còn ai có thể vứt tiền gọn gàng như nước chảy, ngoại trừ tiểu thư - người giàu nhất Dương Châu.”
Vẻ mặt của ta đột nhiên thay đổi, lúc này ra mới nhận ra mình đã để lộ một sai lầm lớn đến mức nào.
Nếu không có khuôn mặt này, e rằng ngày hôm đó những người theo ta đều đã chết.
———————————-