Nhanh chóng thu đồ của túi Càn Khôn, Diệp Tố ôm cái rương, đến mặt Du Phục Thời: "Tân sư , rương thu hồi ."
Du Phục Thời ngẩng đầu, cảm thấy phàm nhân thật phiền phức, chỉ đưa cho thứ đồ dở tệ, còn bắt thu hồi cái rương xí về.
Hắn mới vứt cái rương xí .
"Không cần." Du Phục Thời từ chối, còn trực tiếp xuống giường, lưng với nàng, "Đã bỏ đồ của tỷ , thì là của tỷ."
Hắn đẩy cái rương xí cho phàm nhân .
Diệp Tố: ???
Con nhà thế gia phàm trần bây giờ đều hào phóng như ?
"Tân sư , đây là gỗ tử lê, vô giá." Diệp Tố nghĩ cái rương quý giá, liền giải thích một phen.
Kết quả Du Phục Thời giơ tay bịt tai , thèm , tay áo trượt xuống khuỷu tay, cánh tay thon dài trắng nõn, bóng loáng như sứ mỏng.
Diệp Tố thoáng tự nhiên dời mắt, đặt chiếc hộp lên bàn, để một câu: “Ngày mai sáng sớm, sẽ dẫn tu luyện.”
Chờ rời , Du Phục Thời dậy thấy chiếc hộp xí vẫn còn đó, càng thêm bất mãn với phàm nhân , túi Càn Khôn của nàng nhiều rác như , thể đựng thêm một cái?
…
Diệp Tố từ trong phòng , chậm rãi về phía núi , đường cúi đầu bàn tay , mới chạm một khối Tử Lê Mộc lớn như , tâm trạng vẫn thể bình tĩnh .
Vị tiểu sư mới tới thật quá xa xỉ, chiếc hộp bằng Tử Lê Mộc tùy t/iện vứt ở góc tường, còn đựng cả đống đồ phế thải của nàng.
Người như thật giống con cháu thế gia phàm trần, hơn nữa, ngay cả trong tu chân giới cũng gia tộc nào xa xỉ đến mức dùng Tử Lê Mộc hộp.
Diệp Tố mấy bước nhảy trong động, cau mày: Vị tiểu sư chút kỳ lạ.
Thế nhưng Thiên Cơ Môn từ đến nay hỏi lai lịch của tử, ngay cả sư phụ chưởng môn cũng chỉ đoán đối phương là con cháu thế gia giàu quyền thế ở phàm trần.
Diệp Tố lấy bộ ấm của , đặt lên tảng đá bằng phẳng bên cạnh, lẽ vì mới lấy từ hộp Tử Lê Mộc, nàng luôn cảm thấy hôm nay chiếc tách dường như tỏa ánh sáng mờ nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dung-co-an-va-loan/chuong-23-2.html.]
Ánh sáng gọi là ánh sáng của sự giàu .
Sáng hôm , Diệp Tố từ núi trở về, ngang qua phòng của tiểu sư mới tới, khỏi khựng , nhớ tới chiếc hộp hôm qua.
“Đại sư tỷ, chúng chuẩn ?” Hạ Nhĩ nửa thò ngoài cửa sổ hỏi, “Đợi một lát.”
“Không vội.” Diệp Tố lên bậc thang, gõ cửa, “Tiểu sư , hôm nay chúng Vô Âm Tông tu luyện.”
Trong phòng, Du Phục Thời nửa dựa giường, hàng mi đen dày và dài từ từ mở , vẫn còn chút lười biếng.
Hắn mới tỉnh giấc ngủ hàng trăm năm, vì thường xuyên chìm trạng thái mơ màng.
Nghe thấy giọng của phàm bên ngoài, Du Phục Thời mới từ từ dậy, một bộ trường bào màu tía, khỏi phòng.
Vừa tới sân, Minh Lưu Sa mấy đồng loạt thở hắt , gì khác ngoài bộ quần áo quá đắt đỏ.
Kể từ khi thấy Tử Lê Mộc hôm qua, Diệp Tố dường như chấp nhận điều đó một cách dễ dàng.
“Tiểu sư , hôm nay chúng Vô Âm Tông, nơi đó linh khí.” Hạ Nhĩ với Du Phục Thời, “Để Đại sư tỷ dạy ngươi dẫn khí nhập thể.”
Trong mắt bọn họ, Du Phục Thời chút tu vi nào.
Du Phục Thời chậm rãi tới mặt phàm nhân , tầm mắt rơi xuống túi Càn Khôn bên hông nàng, ngón tay khẽ động, theo bản năng vứt chiếc hộp xí .
“Các ngươi tự ngự kiếm xuống , một bước.” Diệp Tố đột nhiên lấy một thanh kiếm, với ba Tây Ngọc, Hạ Nhĩ và Minh Lưu Sa.
Tối hôm qua kiểm kê đồ đạc trong túi Càn Khôn, Diệp Tố phát hiện vật liệu còn dư từ cửa hàng vật liệu ở Định Hải Thành, đủ để luyện một thanh kiếm bình thường, nàng nghĩ thể dùng công cụ di chuyển, liền dành cả đêm luyện thành thanh kiếm.
Diệp Tố t/ế kiếm lên, chuẩn một bay xuống núi, đột nhiên nhớ tới còn một , đầu mắt tiểu sư mới tới: “Có cùng ?”
Không cần bộ, cũng cần tự vận dụng pháp lực, Du Phục Thời cảm thấy đề nghị của phàm nhân tệ, liền quý’s tộc gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý.