Đùi Gà Độc - 6

Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:03:38
Lượt xem: 199

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi bà Vương “rầm” một tiếng đóng sập cửa, vẫn ngoài lẩm bẩm như mất hồn:

 

“Không thể nào… thể nào… Hiển Chương chắc chắn sẽ chọn tổ trưởng mà! Người đó quý lắm… thành thế … Không thể nào… thể nào…”

 

Vừa , bà hoảng loạn đập cửa, lớn tiếng gào:

 

“Hiển Chương! Mẹ! Tin em mà! Chuyện chắc chắn ! Hiển Chương nhất định sẽ lãnh đạo!”

 

mặc bà gõ cửa bao nhiêu, giải thích , bên trong cũng ai lên tiếng.

 

trong bóng tối, lặng lẽ tất cả bằng ánh mắt lạnh tanh.

 

quá đắc ý, quá ngông cuồng, quên mất rằng:

 

Danh tiếng với một , đặc biệt là quan chức, quan trọng đến nhường nào.

 

Kiếp , chú Vương thể quan, là bởi vì chuyện ngoại tình giữa hai bại lộ.

 

Mẹ g.i.ế.c , ép bố nhận tội , cầm lấy tiền xương m.á.u mà bố cực khổ kiếm , để mở đường quan lộ cho chú Vương, mới cuộc sống “hạnh phúc” .

 

Còn giờ đây?

 

Chuyện lén lút phanh phui, tiền cũng còn, bà còn suốt ngày khoa trương, khoe khoang, sợ thiên hạ .

 

Vậy mà còn đòi lãnh đạo?

 

Mơ tiếp trong mơ !

 

14.

 

Tối hôm đó, khi bố về nhà, hào hứng kể bộ chuyện xảy .

 

Bố chỉ lặng lẽ xoa đầu một cái thật nhẹ.

 

Ông :

 

“Con bây giờ còn nhỏ, hiểu yêu và hận là thế nào.”

 

Ông tiếp:

 

“Dù con với hai bố con , nhưng cũng đừng vì thế mà hả hê khi thấy con khổ sở.”

 

“Cuộc đời của con … từ giờ còn liên quan gì đến chúng nữa.”

 

“Chúng chỉ cần sống thật cuộc sống của .”

 

thể cho bố rằng sống hai kiếp .

 

hiểu ý ông.

 

Ông sống mãi trong hận thù, mang theo oán hận mà trưởng thành.

 

Sau bữa cơm, bố nghiêm túc thông báo với : Hôm nay bố thăng chức, lãnh đạo còn hứa tháng sẽ tăng lương.

 

Ông ngày mai sẽ dẫn mua quần áo và đồ ăn vặt, từ giờ trở , ông thể cho một cuộc sống hơn .

 

Khi bố những lời , khóe mắt ông ngân ngấn nước.

 

ông vẫn luôn tự trách bản , cảm thấy để chịu khổ.

 

nhảy xuống khỏi ghế, lao lòng ông.

 

Trong ánh đèn vàng ấm áp, khẽ đưa tay lau những giọt lệ nơi khóe mắt bố.

 

15.

 

Sau , thấy ở nhà họ Vương.

 

Nghe vì chú Vương giấu trường học để tự ý lên thành phố tìm lãnh đạo, việc khiến ban giám hiệu tức giận.

 

Kết quả là… trường đuổi việc .

 

Trong nhà mất nguồn thu nhập, bà Vương liền bắt cửa chính thức, bắt bà việc nuôi cả nhà.

 

Chú Vương thì điều xuống vị trí thấp hơn, còn chỗ trống thì con trai bác hàng xóm lấp .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dui-ga-doc/6.html.]

Bác hàng xóm mỗi đến là mặt mày hớn hở, hệt như đang kể chuyện :

 

“Cái thằng nhà họ Vương đúng là đầu óc vấn đề thật !”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

“Tự nhiên đem chuyện của mà tự khai với lãnh đạo thành phố!”

 

“À nha, bịa , chính lãnh đạo trường con kể đấy!”

 

mất mặt trường học! Ban giám hiệu tức đến mức đuổi thẳng cổ, giờ chỉ còn chui rúc ở nhà, dám ló mặt đường nữa!”

 

Chỉ là ngờ, nhà họ Vương sắp xếp cho đến ở xưởng của vợ quá cố của chú Vương, cái nơi mà vợ từng gặp tai nạn và mất mạng.

 

Chuyện là do bố kể .

 

Ông thật sự buông bỏ hận thù, còn oán trách vì phản bội ông.

 

Khi nhắc đến, chỉ một chút cảm thán:

 

“Chỗ đó nguy hiểm, chỉ một c/h/ế/t, Nhà họ Vương đúng là độc ác. … đây cũng là do cô tự chọn.”

 

, tất cả đều là do bà tự lựa chọn.

Khi còn sống với bố , ông luôn lo nguy hiểm, từng để việc vất vả một ngày nào.

 

Là chính bà trân trọng, là chính tay bà tự đẩy xuống vực sâu.

 

16.

 

Sau đó, bắt đầu học, nên suốt một thời gian dài gặp .

 

Lần gặp bà là ngày bố kết hôn với cô Lý.

 

Lúc đó, bà gầy trơ xương, lấy sức lực, mà vẫn trèo qua bức tường ngăn giữa hai nhà, xông thẳng trong sân nhà .

 

Trước mặt , bà nhào đến quỳ sụp mặt bố, nước mắt nước mũi giàn giụa, cầu xin ông tha thứ.

 

Bố lập tức đưa tay che chắn cho cô Lý, cau mày :

 

“Con đường là cô chọn, chính miệng cô lúc còn dương dương tự đắc mà mắng là thằng việc tay chân cả đời chẳng ngóc đầu lên nổi, bảo cưới là xui tận tám kiếp.”

 

“Thế nào? Không ‘vợ bộ trưởng’ nữa , nên bây giờ thấy hối hận ?”

 

Mẹ nức nở bò lên, ôm lấy ống quần bố, :

 

sai , lão Lưu… thật sự hối hận

nên phản bội , nên vứt bỏ những tháng ngày yên …”

 

theo cái thằng khốn nạn đó, !”

 

“Hắn đánh , bỏ đói …”

 

đổi , thật sự đổi … Cho thêm một cơ hội …”

Sau khi ở bên cô Lý, bố cũng trở nên nhanh mồm nhanh miệng hơn.

 

Ông lạnh lùng buông lời mỉa mai:

 

“Người thì trèo cao, nước thì chảy chỗ trũng.”

 

đây đang chồng của lãnh đạo, việc gì nhận cái giẻ rách vứt bỏ như cô?”

 

“Lấy cô đúng là xui tận mạng.”

 

“Nói cho cô , cút ngay cho khuất mắt!”

 

“Bằng , gọi Vương Hiển Chương đến đấy.”

 

Chỉ cần tới cái tên “Vương Hiển Chương”, liền run như cầy sấy.

 

Biết còn hy vọng, bà lảo đảo dậy lủi thủi bỏ .

 

, bố khoác vai cô Lý khẽ:

 

“Sao nào, thế… chứ?”

 

Gương mặt nghiêm túc thường ngày của cô Lý cũng thoáng ửng hồng, dịu dàng khen:

 

“Miệng lưỡi của đúng là… ngày càng lợi hại đấy!”

Loading...