Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70 - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-05-10 19:18:05
Lượt xem: 71
Trước khi đi xin cưới, hắn đối với những thứ này coi như không nhìn thấy, cảm thấy nguy hiểm quá lớn, dễ dàng sảy ra chuyện. Nhưng hiện tại, hắn bị ép đến không có biện pháp, vì vậy cũng chỉ có thể bí quá hóa liều, cũng đi theo các tài xế, bắt đầu chuyển đồ vật, làm buôn bán.
Chẳng qua hắn vì kiếm tiền mà làm buôn bán, so với những người khác chỉ chuyển đồ vật tính nguy hiểm càng cao hơn.
Đương nhiên muốn có kết quả thì phải có trả giá, hắn có thể có cơ hội như vậy, chính là vì mỗi ngày ở chỗ này sửa xe mới đạt được.
Nghe xong hắn tự thuật, trong lòng Triệu Đào Hoa kinh ngạc cực kỳ. Rốt cuộc những nội dung này trong nguyên văn không viết đến, “Vậy tiền lễ hỏi của anh thế nào rồi? Một ngàn đồng tiền cũng không kiếm dễ dàng như vậy.”
Liền tính hắn lại mạo hiểm, cũng không có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn kiếm tới nhiều tiền như vậy đi?
“Tạm thời anh mới kiếm được ba trăm, còn thiếu 200 khối, đến nỗi… ba chuyển một vang thì trừ bỏ xe đạp thì những thứ khác đều có thể nợ.”
“Có thể nợ?” Thời buổi này ba chuyển một vang là loại hàng hóa tiêu thụ mạnh, như vậy mà hắn còn có thể mua nợ được? Thật là lợi hại……
“Ưhm, anh quên biết một quý nhân.”
Đến nỗi quý nhân này là ai, thì Triệu Đào Hoa cũng không có lòng hiếu kỳ lặng như vậy, nên cô không hiểu tiếp. Cô quay ra hỏi vấn đề khác, “Xe đạp kia làm sao bây giờ? Nó xác thật không dễ mua.”
“Chủ yếu là phiếu công nghiệp không dễ kiếm, anh tạm thời còn không có kiếm được.” Triệu Chính Nam bực bội cào cào tóc ngắn, hắn không muốn bởi vì một cái này mà không cưới được vợ về nhà.
Nghe hắn nhắc tới “phiếu công nghiệp”, mắt Triệu Đào Hoa lập tức sáng ngời, tâm tư vừa chuyển có chủ ý, “Anh, em có thể kiếm tới phiếu công nghiệp, nếu không?”
Triệu Chính Nam yên lặng nhìn em gái mình, trên mặt không lộ ra vui sướng nên có, ngược lại hắn nhăn lại mi hỏi: “Thứ này em lấy từ đâu ra? Có phải tên tiểu tử Thẩm Chi Sơ kia cho em hay không?”
“……” Triệu Đào Hoa không nghĩ tới hắn sẽ có phản ứng này, cô trực tiếp tặng cho hắn một cái mắt trắng, “Cái này liên quan gì đến thanh niên trí thức Thẩm? Em kiếm được phiếu một cách quang minh chính đại, anh đừng nói kiểu như vậy. Em hỏi anh, anh có muốn hay không? Qua thôn này có thể không có cửa hàng a.”
Triệu Chính Nam thấy em gái ưỡn n.g.ự.c nói được đúng lý hợp tình, nháy mắt có chút thở nhẹ ra, còn nịnh nọt cười nói: “Vậy em cho anh mượng trước mấy phiếu, chờ ngày sau anh còn trả lại cho em, được không?”
Những phiếu công nghiệp đó đặt ở trong không gian quả thật tạm thời không có tác dụng gì. Vì vậy Triệu Đào Hoa không chút do dự gật đầu đồng ý rồi, “Anh cầm đi dùng đi, về sau đổi tiền trả lại cho em cũng được, nhưng việc này là bí mật của hai chúng ta, em không nghĩ để cho người khác biết.”
Kỳ thật Triệu Chính Nam vẫn rất tò mò em gái hắn lấy từ đâu ra chỗ phiếu này, nhưng việc mua xe đạp trước mắt là việc quan trọng, hắn không suy tính được nhiều như vậy, hắn chỉ có thể đem nghi hoặc đặt ở đáy lòng trước.
Một chỗ khác, tại chỗ ở của thanh niên trí thức của đồn điền Đông Sơn.
Triệu Chính Bắc nhìn Thẩm Chi Sơ cách đó không xa, hắn nhìn thế nào đều không vừa mắt. Hắn có thể khẳng định chắc chắn lần trước mình không nhìn lầm, trong túi tên nhóc con này chính là cặp tóc của Đào Hoa.
Lúc đó hắn đã tìm Đào Hoa hỏi việc này, nhưng con nhóc kia xảo quyệt thật sự, giả ngu giả ngơ làm cho hắn căn bản hỏi không ra cái gì.
Có thể là do ánh mắt của Triệu Chính Bắc thẳng lăng lăng, quá thu hút, Thẩm Chi Sơ rất dễ dàng có thể nhận ra sự tồn tại của hắn. Vì có thể cùng anh vợ tương lai đánh ra quan hệ tốt, chẳng sợ ánh mắt đối phương hiện tại hùng hổ dọa người như thế nào, hắn cũng vẫn mỉm cười lễ phép như cũ.
Thẩm Chi Sơ vừa cười, ngược lại càng làm cho Triệu Chính Bắc thêm buồn bực, hắn sửa lại vẻ lười biếng hàng ngày, bước nhanh tiến đến chỗ của Thẩm Chi Sơ.
Hiện tại xung quanh Thẩm Chi Sơ có vài thanh niên trí thức đang đứng, mọi người đều cảm nhận được một cỗ sát khí phát ra từ Triệu Chính Bắc, ai cũng theo bản năng lùi về phía sau hai bước, sợ rằng hai người này thật sự đánh lên tới lan đến bọn họ.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Trừ bỏ thanh niên trí thức của đồn điền Đông Sơn bên ngoài, còn có thanh niên trí thức ở đồn điền khác cũng ở đâ, nhiều ngời như vậy chỉ có một mình Lưu Xu không bị dọa lùi.
Trong đầu cô ta nghĩ chính là: Nếu hai người này thật sự muốn đánh nhau, cô ta liền đứng ra can ngăn, đây chính là cơ hội cho cô ta biểu hiện.
Đáng tiếc đến khi Triệu Chính Bắc đi tới gần Thẩm Chi Sơ, hắn lại đứng yên, khôi phục lại bộ dáng lười biếng ngày thường của mình, không có một chút lực công kích nào.
“thanh niên trí thức Thẩm, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Được.” Thẩm Chi Sơ có thể đoán ra đối phương muốn nói với hắn cái gì, hắn vừa lúc cũng muốn nghe tình hình gần đây của Điềm Điềm, vì vậy liền đồng ý rồi.
Hai người đi đến dưới gốc cây hòe lớn bên ngoài chỗ ở của thanh niên trí thức, không đợi cho Triệu Chính Bắc mở miệng, Thẩm Chi Sơ đã đánh đòn phủ đầu nói: “Gần đây tôi không nhìn thấy đồng chí Triệu Đào Hoa, anh muốn hỏi là cái này.”
“……” Bất đắc dĩ, Triệu Chính Bắc chỉ có thể đem vấn đề đã tới bên miệng nuốt trở lại. Nghĩ đến gần đây con nhóc kia rầu rĩ không vui, hắn cảm thấy nhất định có liên quan với tên nhóc con này.
“Cậu nói thật với tôi, có phải cậu cùng em gái tôi trộm yêu đương phải không? Cậu đùa bỡn tình cảm của nó?”
“Cái gì vậy?!” Thẩm Chi Sơ không tự chủ được mà đứng thẳng sống lưng, bị suy đoán không có căn cứ của Triệu Chính Đông làm cho tức giận phát cười.
Thật ra hắn rất muốn trở thành đối tượng với Điềm Điềm, nhưng Điềm Điềm không đồng ý nha. Hắn dám đùa bỡn tình cảm? Cũng mệt cho Triệu Chính Đông có thể nghĩ ra loại hình dung này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dua-vao-rut-tham-nam-thang-o-thap-nien-70/chuong-42.html.]
“Tôi cùng đồng chí Đòa Hoa không phải đưng xử đối tượng, cũng không có bất cứ quan hệ gì, mặc kệ anh tin hay không, hai chúng tôi trong sạch.”
Ban đầu hắn còn muốn nghe được tin tức, nhưng giờ khắc này lại đột nhiên không có tâm tư.
Loại người có sức tưởng tượng quá phong phú như Triệu Chính Bắc n ày, Thẩm Chi Sơ chỉ sợ hỏi một câu sẽ làm cho đối phương nghĩ nhiều.
Cuối cùng, cuộc nói chuyện phiếm của hai người liền tan rã trong không vui.
Sau khi Triệu Chính Bắc cùng Thẩm Chi Sơ mỗi người đi một hướng, Lưu xu để hai tay sau lứng thấu lại đây, “Đồng chí Triệu, anh chờ một chút, tôi có việc muốn hỏi anh.”
Triệu Chính Bắc nghe tiếng quay đầu, đáy mắt xẹt qua mê mang cũng không biết đối phương là ai.
Thấy hắn thể hiện ra giống như không nhận ra mình, trong lòng Lưu xu có chút hụt hẫng. Ở trong nhóm thanh niên trí thức cô ta là người xinh đẹp nhất, nam thanh niên trí thức ân cần với cô ta càng là không đếm hết.
Người này sợ không phải mắt mù đi? Mới không nhớ kỹ cô ta?
Mà Triệu Chính Bắc còn không biết đối phương có suy nghĩ tự luyến đến như vậy, gió lạnh thổi tan tóc của hắn, nhìn hắn thoạt nhìn giống như một thi nhân u buồn.
Lưu Xu đem bộ dáng làm bộ làm tịch của hắn xem ở trong mắt, nhịn không được cười lạnh một tiếng, sau đó xả ra một nụ cười nhẹ đầy miễn cưỡng, “Anh cùng thanh niên trí thức Thẩm có phải rất quen thuộc với nhau hay không? Tôi xem vừa rồi hai người nói chuyện với nhau rất lâu.”
“Cô có việc gì?” Triệu Chính Bắc cảnh giác nhìn về phía cô ta, hắn cảm thấy cô gái này giống như không có cái gì tốt đẹp.
“Tôi chính là muốn hỏi một chút, nếu anh cùng hắn không thân thiết liền thôi.” Thẩm Chi Sơ kia vẫn luôn đối xử lạnh băng với cô ta, cô ta chính là muốn đi đường vòng cứu quốc mà thôi. Nhưng bây giờ bị người trước mặt này nhìn mình lạnh như băng, cô ta bỗng nhiên có chút hối hận.
“Chúng tôi không thân, cô tìm lầm người.” Triệu Chính Bắc thấy cô ta không có việc gì thật sự, hắn cắm tay trong túi quần xoay người liền đi, cả người trông cực kỳ cao ngạo.
Bị cự tuyệt một cách vô tình, Lưu Xu tức giận đến dậm dậm chân, trong lòng đem Triệu Chính Bắc mắng đến vô số lần.
Đến khi Triệu Đào Hoa từ trong huyện về đến nhà mới vừa bước chân vào cửa đã nhìn thấy Triệu Chính Bắc mặt âm trầm ngồi ở trong sân không biết đang nghĩ cái gì?
Cho rằng Triệu Chính Nam bán hàng không thuận lợi, Triệu Đào Hoa cười ngâm ngâm thò lại gần nổi lên vui đùa với hắn, “Anh đây là đang làm gì đâu? Như thế nào? Có phải bị nữ thanh niên trí thức nào vô tình vứt bỏ hay không?”
“……” Triệu Chính Bắc ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm thấy con nhóc này thật đúng là không tâm không phổi, “Người bị vứt bỏ giống như không phải anh đi?”
Triệu Đào Hoa không rõ lắm hắn đang âm dương quái khí như vậy là vì sao, vì thế liền theo bản năng hỏi, “Đó là ai a?”
“Em á.”
“Em? anh nói em?” Cô kinh ngạc dùng ngón tay chỉ về phía mình, căn bản không hiểu được ý tứ hắn.
“Hôm nay ở chỗ của thanh niên trí thức anh đụng tới Thẩm Chi Sơ, hắn nói em cùng hắn không có bất luận quan hệ gì, em có phải bị hắn vứt bỏ không?”
“Nga, chúng ta vốn dĩ không có bất luận quan hệ gì nha ~ đừng tùy tiện nói lung tung, anh mới bị vứt bỏ đâu, ncả nhà anh đều bị vứt bỏ.” Triệu Đào Hoa thu hồi ý cười trên mặt, trong lòng bỗng nhiên có chút không thoải mái.
Cô không khỏi nghĩ: Nam nhân kia mấy ngày không thấy liền cực lực phủi sạch quan hệ cùng mình, cũng thật bổng!
Thấy em gái không lộ ra thần sắc khổ sở, Triệu Chính Bắc thở hắt ra một hơi, hắn hy vọng là chính mình nghĩ nhiều, “Nếu hai người không có quan hệ gì thì về sau liền cách xa hắn một chút, anh thấy hắn cùng thanh niên trí thức nữ khác rất ái muội, căn bản cùng đức hạnh với Thẩm Thiên Bách, đều không phải thứ tốt.”
Triệu Đào Hoa thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc báo cho mình biết, liền biết tin này không phải là tin đồn vô căn cứ, rồi lại nghĩ đến cuộc đối thoại ngày hôm đó mình vô tình nghe được, ma xui quỷ khiến cô liên tiếng hỏi: “Anh nhìn thấy hắn cùng ai ái muội? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cũng đừng nói bừa, vạn nhất truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến người ta.”
Thấy em gái mình còn giữ gìn tên tra nam kia như vậy, Triệu Chính Bắc bị tức giận đến không nhẹ, “nữ thanh niên trí thức kia ở đồn điền bên cạnh, hai người này mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, không tin em có thể ra bên ngoài hỏi thăm hỏi thăm, nếu êm một hai phải mắc mưu bị lừa anh cũng không có biện pháp.” Nói xong, hắn cứng ngạnh cả cổ lại, không vui mà quay đầu đi.
Triệu Đào Hoa biết hắn cũng là vì muốn tốt cho mình nên mới nói những lời này, vì thế cô vỗ nhẹ lên bờ vai hắn, trấn an hắn, nói: “Anh là anh trai ruột của em, em đương nhiên tin tưởng anh, anh yên tâm đi, em sẽ không mắc mưu, cảm ơn anh đã quan tâm em như vậy a~”
Giọng cô nhẹ nhàng lại mềm mềm, nghe tới đặc biệt hưởng thụ, sắc mặt Triệu Chính Bắc lúc này hoàn hoãn hơn một chút, ngữ khí cũng không còn khó chịu như vậy, “Nếu hắn dám quấy rầy em, liền nói cho anh, em có bốn ông anh trai đâu, bọn anh không sợ hắn.”
“Vâng, em sẽ, nếu gặp được chuyện gì, em nhất định sẽ nói cho các anh.”
Triệu Đào Hoa tuy rằng trên mặt cười khanh khách, nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần, khó chịu vô cùng.
Một đêm này, cô khó được một lần mất ngủ.
Từ khi xuyên qua tới nay, cô rất ít khi bị mất ngủ, chẳng sợ đụng tới việc gì không hài lòng thì cô cũng chỉ cười hì hì.