Dựa vào ẩm thực nắm thắng, cả kinh thành đều là chỗ dựa của ta - Chương 86-87

Cập nhật lúc: 2025-09-28 04:16:33
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Giang Châu Lục Cải Sách?” Giang Mạt ngẩn , đầu óc mơ hồ.

So với Lâm Tố Hà – bản địa, thì nàng mới là kẻ một chữ bẻ đôi về lịch sử triều đại cũng .

Giang Châu Lục Cải Sách do ai ?

Ngay cả Lâm Tố Hà cũng , nổi danh đến ư?

Lâm Tố Hà thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, nhỏ giọng : “Cô nương Giang Châu Lục Cải Sách ư? Không cũng chẳng , đằng nào cũng liên quan đến chúng .”

Nàng chỉ tiện miệng nhắc đến.

Giang Châu Lục Cải Sách là sách sách lược do Tri phủ đương nhiệm Giang Châu Thẩm Chính Trạch đại nhân , nhiều bá tánh Giang Châu đều từng qua, Lâm Tố Hà cũng là khi đến đây tròn một năm mới .

Khi Tiêu Cẩn còn với nàng nội dung Lục Cải Sách, chỉ là nàng về những thứ quả thực gì, quên sạch sẽ .

Uyên Vĩ dọn dẹp nhà bếp đấy, Tống Gia Ninh ghế chống cằm mơ màng ngủ gật.

“Ta về Thanh Lê Biệt Viện, Uyên Vĩ tối nay ở đây bầu bạn với Tố Hà .” Giang Mạt dặn dò.

Uyên Vĩ yên tâm lắm: “Cô nương, trời tối …”

“Ta và Ninh Ninh về, còn Tống Nghiễn ở đó. Còn hai ngươi, tối nhớ đóng cửa cẩn thận, ai đến gõ cửa cũng đừng mở, đốt than sưởi ấm, cần tiết kiệm.”

Giang Mạt đến đây lâu như , đầu tiên tách khỏi Uyên Vĩ, còn chút yên tâm.

“Cô nương cứ yên tâm, nô tỳ sẽ bảo vệ nàng .” Lâm Tố Hà rụt rè tự trấn an , đảm bảo.

Giang Mạt: “……”

Cảm thấy càng yên tâm hơn.

Mọi việc đấy, Giang Mạt dắt Tống Gia Ninh về biệt viện.

Việc lái xe rơi đầu Tống Nghiễn, Giang Mạt ngẩng đầu vầng trăng lạnh lẽo trong màn đêm, xung quanh thưa thớt bóng , chỉ còn vài tửu quán thắp đèn lồng, con đường về nhà bỗng chốc trở nên vô cùng dài đằng đẵng.

Nói về nhà kỳ thực mấy thỏa đáng, biệt viện vốn nhà của nàng, nơi đó chỉ là một chốn quan viên Kim ốc tàng kiều mà thôi.

Giang Mạt đột nhiên nảy ý niệm dọn ngoài, dẫu cho nhất thời thể thoát khỏi Tri phủ, nhưng dọn ngoài vẫn tính khả thi.

Thẩm Chính Trạch bình thường vốn đến biệt viện, chỉ cần giải quyết thỏa Phương Quản Sự, chuyện hẳn thể thành.

Phải giấu trời qua biển con mắt của bao , Giang Mạt nghĩ đến mà tim đập thình thịch, quả là kích thích lạ.

Nàng khẽ ôm lấy ngực, chỉ trong chớp mắt, nghĩ đến việc khi dọn ngoài sẽ an cư ở .

Hậu viện Đào Nguyên Cư chỉ phòng củi và phòng chứa đồ, chất đầy tạp vật và chum rượu, thể ở , còn cần tìm thêm một tiểu viện để ở, nhất là gần Đào Nguyên Cư một chút.

Con hẻm phía Đào Nguyên Cư nhiều tiểu trạch tử, đều khá .

Giang Mạt suy nghĩ cả một đêm, giường ngủ ngon giấc.

Sáng sớm ngày thứ hai, nàng tự tay một tấm thiệp mời, cất n.g.ự.c đến viện của Phương Quản Sự.

Phương Quản Sự ở trong viện, trong viện chỉ Thu Thiền.

“Giang cô nương đến đây?” Thu Thiền chút bất ngờ.

“Ta gặp Phương Quản Sự.” Giang Mạt siết chặt tấm thiệp mời trong tay.

“Vậy cô nương đến đúng lúc , Phương Quản Sự mới ngoài, cô nương tìm quản sự việc gì ?”

“Phương Quản Sự đoạn thời gian giúp ít, mời nàng Đào Nguyên Cư dùng một bữa cơm, cùng tùy tiện trò chuyện. Phiền ngươi đợi Phương Quản Sự về chuyển lời cho nàng .”

Giang Mạt đưa tấm thiệp mời trong tay qua.

Ánh mắt Thu Thiền rơi tấm thiệp mời.

Màu đỏ tươi vui bên còn rắc kim phấn, biểu thị sự coi trọng đối với bữa cơm .

Thu Thiền theo Phương Quản Sự lâu như , còn từng thấy ai khác đưa thiệp mời cho Phương Quản Sự cả.

trắng , các nàng đều là hầu, chuyện đưa thiệp mời cho hầu?

Như , càng cho hành động của Giang Mạt trở nên trân quý.

“Cứ giao cho , đợi Phương Quản Sự về sẽ .” Thu Thiền nhận lời.

Giang Mạt tạ ơn xong liền rời .

Trên đường về viện qua vài nơi ở của các mỹ nhân, đường gặp một nha nào.

Bước chân nàng dần dừng , cảm thấy gì đó đúng.

Trước đây sáng sớm nàng cũng từng ngoài, con đường vốn là đến tấp nập, ít nha đến nhà bếp lấy cơm, lấy nước nóng, đều qua con đường , hôm nay gần như ai?

Giang Mạt đầu , đợi một lát, cuối cùng gặp một nha đang xách nước nóng.

Nàng chặn , tiểu nha ngẩng đầu nàng một cái, hoảng hốt quỳ xuống hành lễ.

Giang Mạt đỡ nàng dậy: “Ngươi lên, lời hỏi ngươi. Ta nhớ những ngày sáng sớm nhiều nha nhà bếp bưng bữa sáng, lấy nước nóng, đều sẽ qua con đường , vì hôm nay ít như ?”

Tiểu nha kinh ngạc: “Cô nương ?”

Giang Mạt: “……”

“Biết thì còn hỏi ngươi ?” Nàng nhắm mắt .

Tiểu nha : “Các mỹ nhân ở viện phía con đường và các mỹ nhân sống nguyệt động môn, còn mỹ nhân ở Toái Vân Hiên, đều cho về nhà .”

Giang Mạt: “!!!”

Nàng cả kinh, “Cho về ư??”

Mèo Dịch Truyện

Tiểu nha dọa nhảy dựng, “Vâng, đúng ạ, cô nương ?”

Giang Mạt: “……”

Nàng mỗi ngày bận tối mắt tối mũi đều ở biệt viện thì ?

“Nói kỹ cho xem?”

“Cái … nô tỳ chỉ hôm qua Thẩm Quản Gia và Phương Quản Sự triệu tập tất cả , tuyên bố cho năm vị cô nương dọn khỏi biệt viện, về nhà cũng , nơi khác cũng , nguyên nhân cụ thể thì nô tỳ cũng rõ.”

Giang Mạt ngẫm nghĩ, đây chẳng là cho về ?

Mắt nàng dần sáng lên, đó trở nên nghi hoặc.

Chỉ là vì chỉ cho về năm vị?

Quan trọng hơn là, vì cho về nàng!!

Nàng cực kỳ !

Một bụng nghi vấn cứ kéo dài đến giờ Ngọ, tấm thiệp mời mà Giang Mạt đưa nhận hồi đáp, Phương Quản Sự những tự đến, còn dẫn theo Thẩm Quản Gia cùng đến.

Uyên Vĩ thấy hai , liền chạy thẳng bếp báo cho Giang Mạt, Giang Mạt đang ở hậu viện dạy Bành sư phụ rửa bao tử bò và lòng heo.

Bành sư phụ vẻ mặt như táo bón.

Mấy thứ nội tạng heo chứ, đột nhiên rửa chúng?

Mùi vị còn nặng đến !

Giang Mạt sắc mặt vẫn tự nhiên, trải bao tử bò phẳng phiu thớt, tay cầm một con d.a.o nhỏ sắc bén, thuần thục loại bỏ lớp mỡ và gân bên ngoài, động tác dứt khoát như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật.

Bao tử bò xử lý quan trọng nhất là sạch sẽ, nếu lớp mỡ và gân loại bỏ hết, hương vị sẽ giảm nhiều.

Nàng cắt bao tử bò xử lý thành từng miếng lớn bằng bàn tay, cho chậu, đổ giấm trắng và bột mì , nhào nặn nhiều .

Bột mì trắng hút sạch tạp chất bao tử bò, chốc lát nước liền trở nên đục ngầu, ba nước rửa sạch, bao tử bò cuối cùng cũng trở nên trong veo, những nốt sần bề mặt hiện rõ.

Xử lý xong bao tử bò, Giang Mạt sang lòng heo.

Lật mặt lòng heo, dùng kéo cẩn thận cắt bỏ lớp mỡ bên trong, đó rắc muối hột và rượu nấu ăn , dùng sức chà xát.

“Muối thể diệt khuẩn khử mùi, rượu thì thể tăng vị tươi, khử mùi tanh.” Giang Mạt giải thích.

Đợi lòng heo rửa đến còn chút mùi lạ nào, nàng cho nồi, thêm hành lá thái khúc, gừng thái lát, hoa hồi, quế, đổ nước sạch ngập nguyên liệu, đun sôi lửa lớn chuyển sang lửa nhỏ hầm.

Đổ đủ lượng dầu cải chảo, đợi dầu nóng bảy thành, cho nắm thù du, hoa tiêu lớn phi thơm, đó thêm tương gia vị, xào dầu đỏ.

Khi hương thơm tỏa khắp, đổ cao thang xương bò hầm sẵn , cho hơn mười loại hương liệu , đun sôi lửa lớn chuyển sang lửa nhỏ hầm, để các hương vị hòa quyện .

Một bên khác, nhào bột cho nở, véo một cục nhỏ, vo thành viên tròn, dùng cây cán bột cán thành vỏ tròn mỏng như cánh ve, định há cảo tôm pha lê.

Nàng thủ pháp điêu luyện, mỗi chiếc vỏ há cảo tôm đều kích thước đều đặn, mép mỏng giữa dày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dua-vao-am-thuc-nam-thang-ca-kinh-thanh-deu-la-cho-dua-cua-ta/chuong-86-87.html.]

Đặt một chiếc vỏ há cảo tôm lòng bàn tay, cho lượng nhân đủ , ngón tay khẽ nắn nếp, chốc lát, một chiếc há cảo tôm nhỏ nhắn tinh xảo, hình dáng tựa vầng trăng khuyết liền thành hình.

Đặt lồng hấp nhỏ, mỗi lồng tám chiếc.

Món cuối cùng là Ngẫu đường quế hoa.

Ngó sen là mua từ sáng sớm.

Giang Mạt chọn một đoạn ngó sen hồng to khỏe đầy đặn, gọt vỏ rửa sạch, đó cắt một đoạn nhỏ ở một đầu nắp.

Cẩn thận nhét gạo nếp ngâm các lỗ ngó sen, dùng đũa nhẹ nhàng nén chặt, đảm bảo từng lỗ ngó sen đều lấp đầy.

Đậy nắp ngó sen , dùng que tre cố định, cho nồi đất, thêm đường đỏ, hoa quế khô, đổ nước sạch ngập ngó sen, đun sôi lửa lớn chuyển sang lửa nhỏ hầm hai giờ.

Thời gian trôi qua, nước dùng dần trở nên sánh đặc, ngó sen cũng nhuộm màu hổ phách quyến rũ.

Đợi tất cả các món ăn chuẩn xong xuôi, Giang Mạt lau mồ hôi trán, hài lòng bàn đầy mỹ vị.

Trong đại sảnh, Phương Quản Sự và Thẩm Quản Gia đang ngay ngắn uống trò chuyện, thỉnh thoảng về phía nhà bếp.

“Ngươi nghĩ Giang cô nương tìm chúng vì việc gì?” Thẩm Quản Gia trong mắt lóe lên vẻ suy tư.

“Đó là tìm ngươi ? Trên thiệp mời rõ ràng chỉ tên .” Phương Quản Sự .

Chương 87:

“Được , là cứ theo đến.” Thẩm Quản Gia chút bất đắc dĩ, trầm ngâm một lát, “Có vì chuyện cho mấy rời phủ mà đến ?”

Phương Quản Sự im lặng một hồi, “Ta thấy giống .”

Tự dưng, Giang Mạt bình thường cũng ít mang đồ ăn ngon cho nàng , đột nhiên mời họ đến ăn cơm?

Mới hôm qua tuyên bố danh sách những cho về phủ, hôm nay thiệp mời đến tay Thu Thiền, trách nàng nghĩ như .

Thẩm Quản Gia đút tay trong áo, đ.á.n.h giá trang trí của Đào Nguyên Cư, thấy trong bình hoa bệ cửa sổ cắm mấy cành mai.

“Ngươi xem, mấy cành mai của biệt viện ?” Hắn nhớ giống , năm xưa còn đích mua về sai trồng.

Phương Quản Sự liếc mắt một cái, “Có chuyện gì ? Chỉ vài cành hoa thôi mà, Giang cô nương thích, cứ để nàng hái chơi .”

Thẩm Quản Gia: “……”

Được lắm, ngươi cứ chiều nàng !

Hắn mắt mũi, mũi tim.

Chốc lát nhịn ngẩng đầu, tiếp tục các thực khách khác trong đại sảnh, ai nấy đều ăn đến miệng đầy dầu mỡ, hai má phồng lên, một cảnh tượng an lành.

Hèn chi Thẩm đại nhân yêu thích Đào Nguyên Cư đến , còn thấy món ăn, chỉ bộ dạng các thực khách ăn ngấu nghiến , thấy đói bụng .

Hán tử ở bàn bên cạnh nhạy bén nhận ánh mắt đang sang, đưa tay che lên đĩa thức ăn.

“Nhìn cái gì mà ?!” Hán tử trừng mắt, “Đây là sườn xào chua ngọt Giang lão bản đặc biệt cho đó!”

Hừ hừ.

Đây là món trong thực đơn, cũng ăn !

Hì hì, may mà Trương Nguyên Quý chọn , nếu cũng ké món sườn xào chua ngọt !

Giang lão bản thật , cho thì thật sự phá lệ riêng cho .

Người lòng thiện.

Thẩm Quản Gia: “……”

Đến mức đó ?

Chẳng chỉ một món ăn?

Hắn tuy từng ăn qua món ăn chính thống Giang Mạt , nhưng mấy món như kẹo hồ lô, quẩy nhỏ thì đều ăn , hương vị quả thực tệ.

Nếu Thẩm đại nhân cũng yêu thích, hẳn là ngon hơn nhiều so với tửu lầu cơm quán bình thường, cũng cần bảo vệ đồ ăn đến mức đó, cứ như ăn bữa bữa .

Uống một ngụm , liếc mắt sang, thấy nha đầu đang bưng món ăn về phía , trong lòng mừng rỡ.

Đến đến !

Giây tiếp theo đối phương lướt qua bên cạnh, chỉ để một làn gió nhẹ và mùi hương món ăn thoang thoảng.

Lòng Thẩm Quản Gia cũng chùng xuống.

Ai, thì của bàn .

Đang thất vọng, nha đầu qua trở , bưng món ăn đặt lên bàn mặt .

Thẩm Quản Gia: “???”

Hắn đĩa thức ăn , thứ gì đó màu xám đen dạng lát, bên còn nhiều nốt sần nhỏ, giống rau xanh cũng giống thịt, là món gì.

Thẩm Quản Gia ngẩng đầu hỏi: "Sao mang món ăn còn vòng một lượt ?"

Ngân Linh ngượng ngùng , "Ta lỡ một cái quá ."

Nàng với hai : "Phía còn vài món nữa, chủ quán của chúng lát nữa sẽ tới, hai vị xin đợi một lát."

Lời còn dứt, Giang Mạt tới mặt.

"Thẩm Quản Gia, Phương Quản Sự, hai vị đợi lâu ." Nàng tháo khăn che mặt xuống, chào hỏi hai .

Uyên Vĩ và Ngân Linh thì bưng từng đĩa thức ăn từ nhà bếp lên, chớp mắt mặt bàn bày đầy ắp.

"Giang cô nương." Thẩm Quản Gia khách khí , "Chẳng Giang cô nương mời chúng đến chuyện gì ?"

Giang Mạt khẽ cong mày , "Không vội, chúng ăn trò chuyện."

Nàng đưa tay vén nắp nồi lòng heo hầm đậu phụ, hương thơm nồng đậm liền theo nước bốc lên, bao trùm cả một phương trời .

Ánh mắt Thẩm Quản Gia dõi theo, rơi xuống nồi canh, yết hầu tự chủ mà nuốt nước bọt.

Món ... món thơm quá mức !

"Hai vị nếm thử món !"

Giang Mạt cầm nắp nồi , Uyên Vĩ liền phối hợp tiến lên, múc canh cho Thẩm Quản Gia và Phương Quản Sự.

Nước canh màu trắng sữa sôi lục bục, đậu phụ thấm đẫm nước thịt run rẩy đáy bát, lòng heo màu nâu sẫm hầm đến bóng dầu mềm dẻo.

Thẩm Quản Gia múc một muỗng, đậu phụ chạm môi tan , hương thịt nồng đậm hòa quyện cùng mùi đậu thơm lừng xộc thẳng mũi.

Cắn một miếng lòng heo, mềm dẻo độ dai, chất béo nổ tung giữa kẽ răng, vị mặn mà tươi ngon phảng phất chút hương rượu.

Miếng thịt thật thơm!

Lại còn món ăn màu trắng , mà mềm đến thế!

Hắn ăn liền ba miếng lớn, trán lấm tấm mồ hôi: "Giang cô nương, đây là thịt gì ? Còn món màu trắng là thứ gì?"

đều từng thấy qua bao giờ?

Đáy mắt Giang Mạt lóe lên vẻ tinh quái, "Thẩm Quản Gia kiến thức rộng rãi, thử đoán xem?"

Thẩm Quản Gia ngẩn , liếc mắt Phương Quản Sự.

"Trông giống thịt heo, lẽ nào là thịt bò?"

Thịt heo và thịt dê đều từng ăn qua, khẩu vị , miếng thịt dai ngon đến , chắc hẳn là thịt bò?

"Là thịt heo." Giang Mạt công bố đáp án cho .

Thẩm Quản Gia kinh ngạc, "Đây là thịt heo ?! ăn khẩu vị khác với thịt heo bình thường!"

"Món đợi dùng xong bữa sẽ cho ngài ." Giang Mạt cố ý giữ bí mật.

bây giờ ăn nội tạng heo cũng ít, nàng sợ Thẩm Quản Gia sẽ ăn nổi nữa.

Phương Quản Sự thấy , sang món ăn bên cạnh.

Trong đĩa sứ thanh hoa lớn, bao tử bò giòn trộn nguội chất thành một ngọn đồi nhỏ, dầu ớt đỏ lấp lánh giữa tỏi băm và rau mùi, bề mặt bao tử bò phủ một lớp dầu bóng bẩy.

Món ăn họ cũng từng thấy qua.

Phương Quản Sự gắp một miếng bao tử bò, đưa miệng, một tiếng "rắc" giòn tan vang lên.

Bao tử bò mỏng và trong suốt, vị cay tê thơm nồng lập tức bùng nổ đầu lưỡi, sự đậm đà của dầu ớt đỏ hòa quyện với vị thanh mát của giấm thơm, càng nhai càng một mùi hương tươi mới của núi rừng, nàng vội vàng uống một ngụm .

Hương vị ... chút nóng bỏng nơi khoang miệng.

Loading...