Dù Một Người Cũng Đừng Mong Được Trọng Sinh - Chương 107: Chúc mừng Tác giả: Họa Mao Bạch
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:05:34
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Thanh Hoan và trở phòng học, liền nhận tràng pháo tay chào đón nồng nhiệt của cả lớp.
“Suỵt! Suỵt! Nhỏ tiếng thôi!” Cố Thanh Hoan vội vàng kêu dừng, “Bị thấy động tĩnh thì ?”
Lớp trưởng lên tiếng, các bạn học lập tức nể mặt dừng vỗ tay.
Cửa sổ vốn đóng chặt, cố gắng cách âm hết mức thể.
Cố Thanh Hoan bục giảng, ho khan hai tiếng, giơ cái micro "vô hình" lên: “Tình hình trong văn phòng, đều thấy , tóm —— nhằm hành vi dẫn dắt sai trái của chủ nhiệm lớp 12 , chúng phản kích thành công!”
Tuy rằng xét theo kết quả mắt, Thẩm Minh Triết chỉ các giáo viên khác bàn tán, còn đám Dương Kiêu cũng chịu hình phạt cụ thể nào.
thực tế, hành vi của bọn họ cũng gây tổn thương thực chất nào quá nghiêm trọng, bản việc đó khó để đưa một phương thức xử phạt khiến lớp 3 hài lòng.
Kết cục như hiện tại, đối với lớp 3 mà , ngược còn hả hê hơn.
Sự ghen tị của Thẩm Minh Triết đối với Trần Trạch Lâm và lớp 3, thậm chí là hành vi dẫn dắt học sinh của công kích lớp 3, đều phơi bày ánh sáng.
Điều sẽ ảnh hưởng cực lớn đến các mối quan hệ xã giao, danh tiếng của ông , và chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp giáo viên.
Còn đám Dương Kiêu, bề ngoài thì xem như họ thú nhận hành vi của Thẩm Minh Triết là “ sai liền sửa”, nhưng cho cùng họ vẫn là học sinh lớp 12, vẫn duy trì quan hệ thầy trò với Thẩm Minh Triết.
Có thể chắc chắn rằng, Thẩm Minh Triết, họ phản bội, thể nào bảo vệ lợi ích cho họ nữa, thậm chí khả năng sẽ còn khắt khe hơn với họ.
Mặt khác, đám Dương Kiêu khả năng sẽ các học sinh còn của lớp 12 coi là “kẻ phản bội”, cho dù họ vẫn là đàn em của Nghiêm Chính Thanh, thái độ của các học sinh khác đối với họ cũng sẽ sự đổi.
Đối với học sinh lớp 3 mà , thể khiến bọn họ nhận thức sâu sắc hậu quả do hành vi của mang , và chịu đựng sự hối hận khổ sở —— như là đủ .
Cố Thanh Hoan xong “lời tuyên ngôn”, các bạn học còn kịp hoan hô trở , thì thấy "trùm phản diện", , ủy viên kỷ luật của —— Giang Sở Sở tiếp nhận cái “micro” vô hình.
“Kế hoạch thể là thành viên mãn,” Giang Sở Sở vẫn uy nghiêm, “Tất cả đều thành nhiệm vụ của .”
“Cũng là nhờ bản kế hoạch của ủy viên kỷ luật đó,” chen , “Ghi công lớn cho ủy viên kỷ luật!”
“ , ghi công lớn!” Cả đám hùa theo.
Giang Sở Sở quét mắt một vòng, những đang ồn ào đều im bặt.
“Mấy ngày nay cũng vất vả , cho nên, tớ quyết định, tối nay mời đến Vân Cẩm Lâu.” Giang Sở Sở .
“Ủy viên kỷ luật hào phóng quá!” “Tuyệt vời!” “Để tớ báo với nhà một tiếng!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Mọi bắt đầu ríu rít bàn tán tối nay ăn gì, Cố Thanh Hoan chọc chọc tay Tần Việt: “Vân Cẩm Lâu là ở ?”
“Ồ, chắc bao giờ, cũng bình thường.” Tần Việt .
Vừa xong Giang Sở Sở xuống từ bục giảng thúc cho một cùi chỏ: “Nói chuyện kiểu gì đấy?!”
Tần Việt ôm sườn eo đau điếng, ngoan ngoãn giải thích: “Vân Cẩm Lâu là một câu lạc bộ tư nhân trong thành phố, hoạt động theo chế độ hội viên, tài sản chục triệu cũng chắc chạm đến ngưỡng cửa —— đó là sản nghiệp của nhà họ Giang.”
Sáu chữ cuối cùng mới là trọng điểm đúng ! Cố Thanh Hoan cảm thán vài giây, đầu hớn hở hỏi Giang Sở Sở: “Có đồ ăn ngon ?”
Giang Sở Sở chỉ thấy cạn lời: “Cậu chỉ ăn.”
Nói thì , nhưng mặt cô cũng nở nụ : “Lát nữa tớ bảo đưa danh sách nguyên liệu nấu ăn hôm nay, ăn gì, bảo nhà bếp cho .”
Lại là danh sách nguyên liệu nấu ăn chứ thực đơn... Ý là cô ăn gì thì thể món đó? Biết còn thể theo khẩu vị của cô?
Cố Thanh Hoan tinh thần phơi phới: “Được! Nếu là món tớ ăn bao giờ, cho tớ ngon đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/du-mot-nguoi-cung-dung-mong-duoc-trong-sinh/chuong-107-chuc-mung-tac-gia-hoa-mao-bach.html.]
Giang Sở Sở sảng khoái gật đầu: “Được thôi.”
Cô thấy Ngu Hân cầm điện thoại thất thần, chút kỳ lạ: “Hân Bảo ?”
Ngu Hân hồn: “Không gì, chỉ là tiếc, dù Ngu Viện cũng giúp đỡ...”
“Tiệc mừng công” của lớp 3, thế nào cũng thể mời Ngu Viện , huống hồ tình hình lớp 12 bây giờ chắc chắn đang tồi tệ.
Nếu khác phát hiện Ngu Viện qua với lớp 3, chắc chắn sẽ kết cục .
Giang Sở Sở cũng do dự, kế hoạch thành công, “tin tình báo” của Ngu Viện cũng đóng vai trò nhất định, theo lý thì cũng nên cảm ơn .
Cố Thanh Hoan ló đầu : “Đơn giản mà, mang một phần về cho ! Cậu hỏi xem thích ăn gì, đồ ngọt điểm tâm gì đó, đều dễ mang về mà!”
Ngu Hân và Giang Sở Sở , vẫn là Giang Sở Sở lên tiếng : “Cái đầu của á, cứ dính đến ăn uống là mà xoay chuyển nhanh thế ?”
Cố Thanh Hoan gãi gãi gáy, đầy lý lẽ: “Không ?”
“Rất ,” Giang Sở Sở xua tay, “Hân Bảo, hỏi thử xem.”
Ngu Viện trả lời tin nhắn nhanh, nhưng ăn gì, mà là hỏi: 【 Tớ thấy đám Dương Kiêu về , sắc mặt tệ lắm, cho nên... Thầy Thẩm phạt ? 】
Ngu Hân nghĩ nghĩ: 【 Hơi khó giải thích, tối về nhà tớ kể từ từ cho . 】
Một lúc lâu , Ngu Viện mới trả lời: 【 Được. Đồ ngọt thì cứ lấy , chỉ cần quá ngọt là tớ đều ăn . 】
Ngu Hân cất điện thoại, thở dài, Ngu Viện rõ ràng là đang tâm trạng , hy vọng tối nay chuyện xong, tâm trạng thể lên.
Giang Sở Sở cũng báo cho Giang Hữu Vi chuyện kế hoạch thành công và việc mời khách.
Giang Hữu Vi vốn đang trong văn phòng xem báo cáo tháng của bộ phận đến đau cả đầu, nhận tin nhắn của Giang Sở Sở, lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Vẫn là do ông dạy con gái ! Nhìn cái kế hoạch kìa, thực thi nhanh gọn ! Thành công là điều dễ như trở bàn tay!
Còn về việc mời cả lớp đến Vân Cẩm Lâu, Giang Hữu Vi càng để trong lòng.
Thật hồi mẫu giáo và tiểu học, Giang Sở Sở cũng thường xuyên mời khách, chiêu đãi các bạn cùng lớp đến mấy sản nghiệp của nhà chơi.
Chỉ là cảm nhận sự nịnh bợ, trèo cao đạp thấp và cả sự voi đòi tiên của một phụ và đám trẻ, cô liền nữa.
Bây giờ cô một nữa nảy ý định mời cả lớp, chứng tỏ các bạn học hiện tại giống như đám bạn , đều là những thể tin tưởng và kết giao, đúng ?
Giang Hữu Vi khỏi chút cảm khái, chút tình nguyện mà thừa nhận, cô bé Cố Thanh Hoan , quả thật là một lớp trưởng , mới thể dẫn dắt các bạn học trở nên ngày càng hơn.
Cố Thanh Hoan còn đang trong phòng học bỗng hắt xì một cái, Tần Việt bàn giật : “Cậu cảm ?”
“Không,” Cố Thanh Hoan nghèn nghẹt xong, rút giấy ăn lau mũi, “Chắc là đang nhắc đến tớ.”
“Người lớp 12 hả?” Tần Việt cảm thấy hợp lý.
Cố Thanh Hoan cũng thấy phỏng đoán hợp lý, nhưng cô bây giờ rảnh quan tâm đến chuyện đó.
Giang Sở Sở gửi danh sách nguyên liệu nấu ăn cho cô, chỉ cần chữ thôi, trong đầu Cố Thanh Hoan bắt đầu nảy cả thực đơn.
Hấp! Xào lửa lớn! Sashimi!
Kho tàu! Chiên ngập dầu! Hầm nhừ!
Tối nay cô ăn một bữa no nê!