Đậu Đậu một đàn ông lạ chằm chằm nửa ngày, khó khăn lắm mới nuốt hết miếng cơm trong miệng, sờ tai, hề sợ hãi qua: “Chú ơi, chú định ăn thịt trẻ con ?”
Giọng là tiếng phổ thông chuẩn, chút âm hưởng nước ngoài. Người đàn ông sững một lúc, căng thẳng và thể tin bé chủ động bắt chuyện với : “Không …”
Anh gần như nhận giọng của lúc khàn và trầm đến mức nào.
Muốn gì đó nhưng sợ điều nên sẽ để ấn tượng cho đứa trẻ.
Điều chỉnh thở, Lục Du Châu cong mày, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất để chuyện với bé: “Chú ăn thịt trẻ con, chú đến đây ăn cơm, chỉ là thấy cháu giống một chú quen nên nhịn cháu thêm một chút.”
“Ai ạ?” Đậu Đậu bình tĩnh giao tiếp với , “Là lớn ạ?”
“Ừm, là lớn.” Lục Du Châu thả lỏng, khẽ .
“Người đó còn sống ạ?” Đậu Đậu đặt thìa xuống, hai chân lơ lửng khua khoắng, “Có thật sự giống cháu ạ? Ngoài , cháu từng gặp ai giống cháu cả.”
Dường như ngờ đứa trẻ sẽ hỏi một câu như , Lục Du Châu nhất thời nên trả lời thế nào cho nhất. Từ lúc đến giờ, nhận thấy bên cạnh bé lớn, chuyển chủ đề hỏi: “Mẹ cháu ?”
Đậu Đậu ngậm một miếng cơm, Lục Du Châu, chậm rãi : “Không ạ, lẽ rơi nhà vệ sinh .”
Lục Du Châu: “…”
“Vậy… bố của cháu ?” Anh thăm dò hỏi, giọng điệu yếu ớt và vô lực.
Đậu Đậu nghi ngờ: “Bố? Ý chú là daddy ạ?”
“Daddy?” Anh lẩm bẩm, “Thì cháu gọi là daddy.”
Đậu Đậu nhún vai, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Cháu , lẽ c.h.ế.t , cháu ba.”
Nói xong, Đậu Đậu cảm thấy đúng, lẩm bẩm sửa : “Không đúng, cháu bố Trăng.”
Lồng n.g.ự.c Lục Du Châu chấn động, thái dương giật thon thót, đầu óc lập tức trống rỗng, những lời đó cũng tai nữa.
C.h.ế.t ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/du-hon/chuong-72.html.]
Tại c.h.ế.t?
“Bố của cháu là ai, …” Lục Du Châu thấy giọng gần như run rẩy cất lên.
“Bố nó là ai thì liên quan gì đến ?” Một giọng sắc bén gầm lên, cắt ngang câu hỏi của .
Giọng là giọng mà hằng mong nhớ, là mà hằng mong gặp.
Lục Du Châu đột ngột ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Giản Cam, từ từ dậy, đáy mắt dấy lên một vệt đỏ, giọng khàn khàn cất lên: “Cam Cam…”
Khoảnh khắc nhận Đậu Đậu là con trai của Giản Cam, liền cô cũng chắc chắn ở đây, lẽ chỉ cô mà thể là cả gia đình ba của họ.
Phản ứng đầu tiên của lúc đó là chuẩn rời , vì nên phiền gia đình ba của họ.
khi Đậu Đậu bắt chuyện với , nên phản ứng thế nào, thể nhấc chân, cũng rời .
Anh nghĩ đến nhiều về cảnh tượng tái ngộ với Giản Cam nhưng cảnh nào giống như hiện tại.
“Mẹ.” Đậu Đậu nhảy xuống ghế sofa, tới nắm lấy những ngón tay lạnh ngắt của Giản Cam, lắc lắc dám lên tiếng.
Đậu Đậu bao giờ thấy Giản Cam tức giận như , bé nhận chuyện gì xảy , chính vì mà trở nên lo lắng.
Giản Cam từ từ điều chỉnh thở, khoảnh khắc Đậu Đậu nắm tay, cô khẽ thở một . Nhận mất bình tĩnh ở nơi công cộng Đậu Đậu sợ hãi, Giản Cam vội vàng qua thu dọn đồ đạc, bế Đậu Đậu lên và nhanh chóng bước ngoài: “Con ăn no ?”
Đậu Đậu gật đầu: “Con no ạ.”
“Ăn no thì về nhà.” Cô Lục Du Châu, vai lướt qua , đến quầy thanh toán mới phát hiện tay cầm điện thoại của cũng đang run rẩy.
Lục Du Châu đuổi theo, cách cô một bước chân sợ đứa trẻ sợ nên dám tiến lên. Mãi cho đến khi đuổi ngoài cửa, Giản Cam bế Đậu Đậu vì bước vững mà suýt nữa vấp ngã.
“Cẩn thận!” Lục Du Châu tiến lên nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cánh tay Giản Cam, đột nhiên đối diện với hốc mắt dần đỏ hoe của cô , “Em…”
“Buông tay.” Giản Cam nhíu mày hất tay , giọng lạnh lẽo đến chút ấm.
Nhận bây giờ t.h.ả.m hại đến mức nào, cô chỉ nhanh chóng rời khỏi đây, rời xa .