Khoảng cách đầy 10 cây đối với Lục Bắc Đình cũng quá xa, đường lái xe định, hiếm khi gặp đèn đỏ. Nam Tê Nguyệt cầm điện thoại thỉnh thoảng trả lời tin nhắn, cẩn thận Weibo lâu ghé thăm mới đột nhiên phát hiện tăng hơn hai mươi nghìn theo dõi.
Trước đây lúc đóng phim, khối lượng công việc nhiều bằng bây giờ, lúc nghỉ ngơi cô còn thể chơi game, lướt Weibo. thời gian dù là công việc cuộc sống đều bận rộn phong phú, lâu dần cô cũng lười Weibo xem tin tức.
Lướt một lúc, cô đoán nguyên nhân tăng theo dõi lẽ là do video hậu trường rò rỉ khi “Lưu Ly Hổ Phách “.
“Vai còn đau ?” Trong bầu khí yên tĩnh, giọng trầm ấm của Lục Bắc Đình vang lên.
Nam Tê Nguyệt thoát khỏi Weibo nhét điện thoại túi, nhấc vai cử động một chút: “Chỉ đau lúc đó thôi, đồ dễ vỡ, chỉ một cái đẩy đó thể thương .”
“Nhân phẩm của Ôn San San , thể dùng.” Lục Bắc Đình nhớ , ánh mắt sâu, như mang theo sự công kích.
Nam Tê Nguyệt sự nghiêm túc đột ngột của cho bật : “Anh đang bênh vực đấy ?”
“Không nên ?” Nghe thấy cô , khóe môi Lục Bắc Đình cũng khẽ cong lên một đường cong nhàn nhạt.
Im lặng một lát, Nam Tê Nguyệt đột nhiên nghiêng đầu : “Lục Bắc Đình, là .”
Lục Bắc Đình tưởng còn câu tiếp theo, nhưng câu tiếp theo nào cả.
Anh mơ hồ thể cảm nhận nỗi sợ hãi của cô đối với tình cảm.
hiểu rốt cuộc trải nghiệm như thế nào khiến cô kháng cự và sợ hãi đến .
Những bí mật giấu trong cô, chạm đến… nhưng bắt đầu từ .
Quán mì trong một con hẻm, biển hiệu tên là Quán Mì Phố Cũ. Trong quán nhiều ăn mì, chỉ lác đác vài bàn.
Nam Tê Nguyệt gọi hai bát mì hải sản, xuống mới nhớ hỏi: “Anh ăn hải sản chứ?”
“Gì cũng .” Đèn trong quán chắc là mới , sáng rực. Lục Bắc Đình ngắm cô gái tháo khẩu trang mặt, khỏi nghĩ cô gầy một chút so với hồi Tết.
“Hành lá thì ? Rau mùi thì ?” Nam Tê Nguyệt bẻ đôi đũa, lau bằng khăn giấy mới đưa cho , “Anh ăn chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/du-hon/chuong-55.html.]
Đây chỉ là một quán mì bình thường trong một con hẻm bình thường, bát đựng mì là bát sứ to, đũa cũng là đũa dùng một . Lúc Nam Tê Nguyệt đưa qua, cô khỏi liếc chiếc áo khoác hàng hiệu đang mặc.
Dường như hợp với quán nhỏ chút nào.
“Ăn .” Lục Bắc Đình đưa tay nhận đôi đũa, khỏi bất lực, “Không cần nghĩ cao sang gì , hồi học với Dung Ngộ thường cùng một đám bạn ăn xiên nướng ở quán vỉa hè.”
Chủ quán bưng hai bát mì bốc khói nghi ngút. Ánh mắt Nam Tê Nguyệt khẽ lóe lên, cô nhẹ nhàng thổi bay lớp nước, đó dùng đũa gạt ba con tôm to xếp đầy bên sang một bên, cuộn mì quanh đũa.
“Không nước ngoài học từ sớm , nước ngoài cũng quán vỉa hè ?” Từ “ăn xiên nướng” thốt từ miệng khiến kinh ngạc, thật cô thể tưởng tượng cảnh Lục Bắc Đình ăn ở quán vỉa hè.
“Ừm, , nên là hồi học cấp hai.” Trên bàn sẵn găng tay dùng một , Lục Bắc Đình vội ăn mì, đeo găng tay lấy con tôm to trong bát bóc đầu, bỏ đuôi bóc vỏ từng con.
Nam Tê Nguyệt cúi đầu uống một ngụm canh, miệng cũng căng phồng, đến đây khỏi bật : “Cấp hai? Chuyện lâu như mà còn nhớ? Lúc đó mới 13, 14 tuổi thôi nhỉ, mà cũng cho ăn quán vỉa hè ?”
Nam Tê Nguyệt, lúc tâm trạng chuyện thì lười bắt chuyện với khác, nhưng một khi khơi gợi sự tò mò và mở lòng thì khó mà dừng .
“14, 15 tuổi gì đó, con trai ở tuổi gia đình thường quản thúc quá nhiều, từ nhỏ nuôi theo kiểu thả rông.” Lục Bắc Đình đưa con tôm đầu tiên bóc xong bát của Nam Tê Nguyệt.
Nam Tê Nguyệt gắp lên nhét miệng, ăn một cách thỏa mãn.
Cho đến khi bóc xong con thứ ba cô mới khách khí gắp phần của trong bát qua cho : “Tay nghề của đạo diễn Lục thật , những con bóc luôn , đừng cho nữa, bóc xong ăn thử .”
Biết là một quý ông chăm sóc khác nên cô ngạc nhiên khi bóc tôm cho ăn, nhưng lái xe chín cây đến đây chẳng là để ăn một bát mì hải sản , bây giờ thì , đưa hết hải sản cho cô, chẳng chỉ ăn mì thôi .
“Ừm, ăn hai con là .” Nói đặt con thứ tư bát của cô.
Hai bát mì cộng chỉ sáu con tôm.
Cô ăn bốn con, ăn hai con, còn là hai con nhỏ nhất.
Nam Tê Nguyệt ăn nhớ chuyện kể, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu hỏi một cách nghiêm túc: “Vậy bây giờ bao nhiêu tuổi?”