“Xin , nhất thời nhập vai quá sâu, lát nữa nhất định sẽ nhẹ tay hơn.” Tống Tri Khải nén sự khó chịu trong lòng, cúi đầu nhận .
Nam Tê Nguyệt chớp mắt: “Được thôi.”
Tống Tri Khải nghiến răng. Nếu còn phụ nữ là cố ý thì uổng công lăn lộn trong giới bao nhiêu năm.
Lục Bắc Đình màn hình giám sát, đáy mắt là một mảnh tĩnh lặng. Các bộ phận chuẩn xong, chỉ chờ lệnh, nhưng cứ chằm chằm màn hình giám sát mà mãi lên tiếng.
Biên kịch khoanh tay ngả , nhướng mày một cái: “Không bắt đầu ?”
Lục Bắc Đình trầm ngâm một lúc, ném một câu: “Cảnh , xóa .”
Biên kịch: “Hả?”
Lục Bắc Đình trả lời, ném bộ đàm xuống rời khỏi ghế.
Biên kịch bối rối: “???”
Lại bảo xóa cảnh , một lời bỏ , rốt cuộc sai ở ?
Biên kịch nheo mắt, đột nhiên nhớ vết thương nhỏ rõ ràng môi của Lục Bắc Đình, tự đưa kết luận. Chắc chắn là lòng phụ nữ, trong lòng uất ức nên bây giờ cơ hội thích hợp để xả giận.
Thở dài một , biên kịch dậy hô to một tiếng: “Cảnh bỏ, chuẩn cảnh tiếp theo, diễn viên vị trí!”
Tống Tri Khải sững sờ một lúc, một thở nghẹn trong lòng lên cũng xuống . Quay định chuyện với Nam Tê Nguyệt, giây tiếp theo biên kịch gọi qua.
Nam Tê Nguyệt chớp mắt, tay cuộn một lọn tóc quanh đầu ngón tay, trong lòng hài lòng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chưa đến khu vực nghỉ ngơi, Tiểu Linh Đang đột nhiên cầm điện thoại của cô vội vã chạy tới: “Chị, điện thoại của đạo diễn Lục.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
“A lô?” Nam Tê Nguyệt cao giọng.
“Đến phòng nghỉ của đạo diễn.” Giọng ngắn gọn, dứt khoát.
Nam Tê Nguyệt giả vờ kinh ngạc: “À, lắm ?”
“Ba giây.” Lục Bắc Đình dứt lời cúp máy.
Nam Tê Nguyệt trong lòng khinh bỉ ba giây. Ha ha. Dọa cô! Ra lệnh cho cô! Còn cúp điện thoại! Lục Bắc Đình, xong !
Nam Tê Nguyệt chân như gió, tà váy theo bước chân lay động như những gợn sóng. Cô hùng hổ đến phòng nghỉ của đạo diễn, vặn cửa, mới bước nửa chân đột nhiên một lực mạnh kéo .
Vù một cái, cổ tay và eo cùng lúc ghì , kéo . Lưng cô áp tường, cả bao bọc bởi mùi hương lạnh lẽo của gỗ linh sam.
Nam Tê Nguyệt ngẩng đầu đối diện với ánh mắt u tối của Lục Bắc Đình, nặn một nụ gượng gạo: “Ha… ha ha, đạo diễn Lục gì từ từ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/du-hon/chuong-127.html.]
“Em cố ý?” Lực nắm cổ tay của Lục Bắc Đình mạnh hơn lực đặt eo cô. Cảm nhận sự giãy giụa của cô, mặt tối sầm , như thể tức giận mà ôm về phía .
Nam Tê Nguyệt lực kéo cho áp sát n.g.ự.c . Cô lẩm bẩm: “Em cố ý cái gì mà cố ý?”
“Cố ý để chạm em.” Ánh mắt Lục Bắc Đình rơi cổ tay của cô.
“Không là yêu cầu của cảnh ?” Nam Tê Nguyệt ngây thơ chớp mắt, “Đạo diễn Lục, em là một diễn viên chuyên nghiệp…”
Hai chữ cuối cùng nuốt bụng của ai đó.
Nam Tê Nguyệt bực bội — cái tật cho khác hết câu bao giờ mới bỏ !
Ban đầu tấn công dữ dội, đầu lưỡi Nam Tê Nguyệt cuốn đến đau rát, bàn tay nắm thể động đậy, đành đưa tay đẩy n.ực . Tuy nhiên, giây tiếp theo, cả hai tay kẹp , giơ cao lên đầu áp tường. Nam Tê Nguyệt giãy giụa thoát, cướp thở, suýt nữa c.h.ế.t chìm trong nụ hôn sâu .
“Anh quyến rũ em, hửm?” Lục Bắc Đình c.ắ.n cắn môi cô.
Nam Tê Nguyệt đau, khẽ rên một tiếng, nhíu mày.
“Lần thứ mấy ?” Đoán cô sẽ c.ắ.n , Lục Bắc Đình ngừng hôn, đưa tay dùng đầu ngón tay vuốt v/e đôi môi đỏ mọng nước của cô.
Nam Tê Nguyệt tức giận, há miệng c.ắ.n đầu ngón tay .
Lục Bắc Đình đẩy đầu ngón tay sâu hơn: “Anh ý đồ với em, tại với ?”
Nam Tê Nguyệt c.ắ.n một dấu răng ngón tay , trừng mắt một cái.
“Em đúng, mắt như mù.” Lục Bắc Đình rút ngón tay , cúi đầu hôn lên mắt cô.
Hỏi nhiều câu hỏi như , đợi Nam Tê Nguyệt , chỉ cần mắt cô, nỗi u ám trong lòng tan quá nửa: “Xin , để em chịu ấm ức.”
Nam Tê Nguyệt tự nhiều câu như , tay giữ động đậy , liền đưa chân lên đá một cái: “Buông ! Tay đau!”
Lục Bắc Đình buông tay cô , thở dài, đó nắm cổ tay của cô, ánh mắt đó như chặt luôn bàn tay của Tống Tri Khải.
Giây tiếp theo, Lục Bắc Đình kéo cô về phía .
“Ây, váy của em!” Tà váy Nam Tê Nguyệt kẹp khe cửa, Lục Bắc Đình kéo về phía , cả lao tới. Vốn chút bực bội, bây giờ càng thêm tức giận, “Lục Bắc Đình!”
Lục Bắc Đình ôm lấy cô, đưa tay mở hé cửa kéo tà váy cô .
Nam Tê Nguyệt: “…”
“Lau tay.” Lục Bắc Đình trầm giọng, gần như dùng hết nửa gói khăn ướt.
Nam Tê Nguyệt cổ tay lau đến đỏ dần, rơi hoang mang.
Lục Bắc Đình đang ghét bỏ ai ?