Hôm , Nam Tê Nguyệt đến phim trường, cầm kịch bản lên xem một lúc đột ngột đặt xuống, cả mặt mày âm u.
Chịu thua.
Là một diễn viên, đây là đầu tiên cô cảm thấy cảnh của nhiều đến .
Đặc biệt là những cảnh cùng nam chính.
Tiểu Linh Đang đưa cho cô một quả đào, hóa giải sự bực bội quanh cô: “Chị, bớt giận.”
“Xui xẻo.” Nam Tê Nguyệt úp kịch bản xuống bàn tròn nhỏ, c.ắ.n một miếng đào, cảm thấy khá ngọt, liền xòe lòng bàn tay trắng nõn , “Ưm, thêm nữa.”
Tiểu Linh Đang dứt khoát mở hết hộp trái cây chuẩn cho cô bày bàn, nghĩ đến lời dặn của Lục Bắc Đình, nhịn mà cảm thán: “Đạo diễn Lục đối với chị thật .”
“Ha.” Nam Tê Nguyệt hừ một tiếng. Không thừa nhận. cũng phủ nhận.
Khi quả đào vỡ trong miệng, cô li/ếm li/ếm chiếc răng nanh nhỏ của . Hình như tối qua chính chiếc răng công lớn nhất. Không chỉ c.ắ.n rách môi của Lục Bắc Đình một vết mà còn để nhiều dấu răng cánh tay .
Cảnh tiếp theo là cảnh đối diễn với Tống Tri Khải. Nam Tê Nguyệt liế/m nước đào khóe môi, lúc dậy đặt chăn sang một bên, vuốt phẳng nếp nhăn váy về phía .
Nhân vật Thương Lê là một tiểu thư khuê các, là “bạch nguyệt quang” mà nam chính yêu thầm nhiều năm, trong phim gần như đều xuất hiện trong những bộ trang phục lộng lẫy. Mới hai ngày mà Nam Tê Nguyệt mấy bộ váy.
Bộ hôm nay là một chiếc váy tiên nữ màu trắng ngà, dài đến mắt cá chân, hảo tôn lên đường cong cơ thể của Nam Tê Nguyệt.
Khi Tống Tri Khải thấy cô tới, hai mắt liền sáng rực, một đôi mắt si mê chằm chằm cô rời. Bên cạnh, Dương Văn Văn mới xong cảnh với , khi nhận ánh mắt , ánh mắt cô liền tối sầm .
Nam Tê Nguyệt đối mặt với Dương Văn Văn khẽ mỉm : “Cô Dương.”
Dương Văn Văn cô vài giây, đáp bằng một nụ : “Quần áo hợp với cô, .”
“Cảm ơn.” Vẻ mặt Nam Tê Nguyệt đổi.
“Có khó khăn gì thể tìm .” Khoảnh khắc Dương Văn Văn lướt qua cô, cũng đồng thời để một câu như .
Nam Tê Nguyệt cụp mắt, nhanh hiểu . Lý do Dương Văn Văn thể giữ vững địa vị trong làng giải trí chỉ đơn giản là thực lực. Thực lực chỉ là một phần, quan trọng nhất là gia thế của Dương Văn Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/du-hon/chuong-126.html.]
Một gia thế thể tránh nhiều phiền phức. Ví như bây giờ, hai đều là mỹ nhân, nhưng Tống Tri Khải điều, dám mượn cớ đóng phim để quấy rối cô . Quả nhiên, yếu kẻ mạnh bắt nạt.
Cảnh với Tống Tri Khải thể thiếu những tiếp xúc cơ thể. Mắt thấy lời thoại xong là thể qua một nhưng Tống Tri Khải đột nhiên quên lời, áy náy với ống kính: “Xin đạo diễn, một .”
Hai phút , Tống Tri Khải sai lời thoại. Lại một nữa, Tống Tri Khải đột nhiên thêm cảnh, đỡ lấy vai Nam Tê Nguyệt.
Trước màn hình giám sát, đôi mắt Lục Bắc Đình sâu thẳm, khí thế quanh khiến chút ngột ngạt. Biên kịch liếc một cái, về phía màn hình giám sát, nhíu mày một câu: “Tống Tri Khải ?”
“Dừng !” Lục Bắc Đình thu ánh mắt u ám từ màn hình giám sát, dậy rời suýt nữa đổ ghế. Dưới ánh mắt của , thẳng đến khu vực phim, cuối cùng ánh mắt rơi Tống Tri Khải.
Tống Tri Khải tự lo lắng, ném cái cớ nghĩ sẵn: “Đạo diễn Lục, cảm thấy màn thể hiện lúc nãy thể diễn tả hơn tình cảm của nhân vật chính đối với Thương Lê…”
“Diễn ?” Giọng Lục Bắc Đình bình tĩnh, khí thế quanh đáng sợ vô cùng.
Dove_Serum vùng da cánh
Tống Tri Khải nuốt nước bọt: “Đạo diễn Lục, …”
“Không diễn thì cút!” Một câu ngắt lời Tống Tri Khải, giọng của Lục Bắc Đình lúc khiến ngay cả Nam Tê Nguyệt đang bên cạnh cũng cảm nhận một áp lực lạnh .
Vào đoàn hai ngày đạo diễn mắng té tát mặt , Tống Tri Khải mặt mày xanh mét. Là một diễn viên nổi tiếng, bình thường đóng phim chỉ đạo diễn hết lòng phối hợp với yêu cầu của . Bị nể mặt mắng ngay tại trận như thế , đây là đầu tiên gặp .
thể đắc tội!
Siết chặt nắm đấm, Tống Tri Khải nén sự bất mãn trong lòng, nặn một nụ : “Đạo diễn, cho một cơ hội nữa, nhất định sẽ qua một .”
Nam Tê Nguyệt lười biếng đưa đầu ngón tay lên phủi phủi vai, ánh mắt ẩn chứa vài tia , chậm rãi “ai da” một tiếng: “Tiền bối Tống lát nữa nhẹ tay một chút nhé, cổ tay sắp nắm đỏ lên .”
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, lười biếng kéo tay áo lên, để lộ cổ tay trắng nõn, đó thản nhiên xoa xoa.
Ánh mắt Lục Bắc Đình rơi chỗ , đôi mắt đen nhánh phản chiếu một tia sáng lạnh.
Tống Tri Khải thoáng một cái, như dội mà buộc dời ánh mắt , lập tức nảy sinh cảm giác hoảng sợ.
Trước khi đoàn quản lý từng nhắc nhở tuyệt đối giở trò ống kính của Lục Bắc Đình. Anh nhất thời đầu óc nóng lên quên mất lời cảnh báo , bây giờ tự rơi cái hố , chỉ thể đáng đời chịu đựng.