Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 329

Cập nhật lúc: 2025-10-04 05:45:33
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn nữa chỉ là một tin.

Nghĩ nghĩ , cuối cùng Hứa Thanh Vi cũng thể lời từ chối, cô thở dài, thôi thôi .

Chỉ là ly hôn thôi mà, cô cần gì vẻ chạy đồng hoang chứ? Giải quyết xong việc của chi nhánh đó rời cũng .

Hứa Thanh Vi gõ bàn phím trả lời: [Được, nhận nhiệm vụ .]

Cấp đại nhân: [Chuyện của chi nhánh, Kiều Sở sẽ liên lạc với cô, tin cô sẽ , vất vả cho cô .]

Hứa Thanh Vi trả lời mà gấp máy tính .

Tóc khô, cô dậy khỏi sô pha, cứ thế leo lên giường . Cô một bên giường theo thói quen, bỗng cảm thấy buồn , bèn bật dậy, túm lấy chăm và gối ở nửa bên giường, ném mạnh xuống đất.

Khốn kiếp!

Hứa Thanh Vi xuống, một chiếm cả chiếc giường lớn nhưng kiểu gì cũng thoải mái, hơn nữa còn mất ngủ… Vừa nãy cô chỉ đau đầu, uống t.h.u.ố.c giảm đau cũng hiệu quả, bây giờ cảm thấy tay chân cũng đau, đau một lúc, trong lòng cũng đau đớn theo.

Lăn lăn cũng dỗ giấc ngủ , cô dậy, dép lê, cứ để chân trần chạy phòng việc, đến bên tủ rượu đó lấy mấy chai rượu thật đắt. Cô mở hết , chộp lấy một chai để uống, còn thì đổ hết .

Sau đó cô cũng uống say là mệt quá, ngủ luôn ở sô pha trong phòng việc, lúc cô lấy ý thức là chuông điện thoại cho tỉnh giấc.

Hứa Thanh Vi chìa tay , mò mẫm sô pha một lúc nhưng thấy điện thoại. Cô khó khăn hé mắt , mê man xung quanh một lúc, mới thấy điện thoại hiểu cô vứt bàn .

Rõ ràng lúc cô phòng việc mang theo điện thoại, bây giờ… điện thoại ở đây chứ? Lẽ nào đêm qua cô uống say đó chạy qua bên cầm sang đây ?

Vì cô mãi máy nên điện thoại tự động tắt.

Hứa Thanh Vi vươn tay, lấy điện thoại từ trong đó . Màn hình sáng lên, tay cô bỗng run rẩy, điện thoại rơi xuống đất, vang lên tiếng lạch cạch.

Trời ơi… cái gì ? Nên là tối qua cô cái gì ?

Nếu hoa mắt nhầm thì màn hình là khung chat Zalo, avatar là của Cố Hoành, hơn nữa cô… còn mắng c.h.ử.i ngớt…

Hứa Thanh Vi đầu óc đờ đẫn đó, vẫn đang là đang ở hiện thực.

Chuông điện thoại reo lên, kéo suy nghĩ của cô .

Hứa Thanh Vi siết chặt nắm tay, ảo não gõ mấy cái đầu . Sau khi hít sâu mấy , cố gắng định cảm xúc, cô mới cúi xuống nhặt điện thoại lên.

Cái tên nhấp nháy màn hình là của trợ lý Lâm.

Hứa Thanh Vi trượt ngón tay màn hình để máy, giọng khàn khàn: “A lô.”

Bên vang lên giọng cung kính khách sáo của trợ lý Lâm: “Cô chủ, cô ngủ dậy ? Ừm… đến để đón cô.”

Đón cô?

Bởi vì mới ngủ dậy, chuyện cho kinh ngạc nên lúc đầu óc Hứa Thanh Vi vẫn kịp hiểu gì, vô thức hỏi: “Đón gì?”

“À...”, giọng của trợ lý Lâm mềm mỏng hơn: “Chẳng hẹn với Cố tổng, hôm… hôm nay đến Cục dân chính ly… ly hôn ?”

À đúng , hôm nay cô sẽ cùng Cố Hoành đến Cục dân chính ly hôn.

Cô bỏ điện thoại xuống, xem thời gian, 8 giờ 45 phút…

ý nuốt lời, chẳng qua tối hôm qua khó chịu, cẩn thận uống say nên mới dậy đúng giờ. Cố Hoành sợ cô chịu ly hôn còn bắt trợ lý Lâm đến đón cô ?

Hứa Thanh Vi nhếch môi giễu, giọng cũng trở nên lạnh lùng: “Anh chờ mười phút.”

“Được, cô cứ từ từ.”

Sau khi cúp máy, Hứa Thanh Vi giao diện chat của Zalo, cô gửi nhiều tin nhắn c.h.ử.i mắng Cố Hoành, chẳng trả lời câu nào, lẽ còn chẳng thèm xem luôn.

cũng bao giờ quan tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-329.html.]

Hứa Thanh Vi động đậy ngón tay, bấm vài cái, xóa Zalo của Cố Hoành.

Cô đá chai rượu rỗng bên cạnh chân, trở về phòng ngủ, phòng tắm đ.á.n.h răng rửa mặt. Lúc đ.á.n.h răng, cô còn tiện tay vứt hết đồ dùng của Cố Hoành thùng rác.

Thời gian gấp gáp, Hứa Thanh Vi kịp trang điểm nhưng sắc mặt cô quá tệ mà cô để Cố Hoành thấy dáng vẻ , liền lấy kính râm đeo, đó tìm giấy kết hôn nhét túi xách đó xách túi .

Xe của trợ lý Lâm chờ cô tầng một, cô bước tới, mở cửa hàng ghế .

Trợ lý Lâm ngoái chào cô: “Chào buổi sáng, cô chủ.”

Hứa Thanh Vi ngước mắt , ánh mắt bỗng đanh , đó cô tháo kính râm, nheo mắt đ.á.n.h giá .

Ánh mắt của cô khiến trợ lý Lâm cảm thấy hiểu , xoa mặt , hỏi: “Cô chủ, như ?”

Hứa Thanh Vi gì, chỉ chăm chăm.

Ánh mắt đó...thật khó chịu. Trợ lý Lâm suy nghĩ : “Thiếu phu nhân, cô cảm thấy gần đây trai . Thực cũng cảm thấy như đấy.”

“…”

mà thiếu phu nhân, cô chỉ thể đơn phương thích thôi. Cô chậm mất , gần đây bạn gái. Dù gì cũng chỉ một , thể nào phân . Giờ cô thích , cũng hết cách.”

“…”

Hứa Thanh Vi như : “Bạn gái của , là ai thế? Tên là gì? Số điện thoại bao nhiêu? Sống ở ?”

Lần thì trợ lý Lâm hoảng loạn thật sự. Anh trợn tròn mắt: “Thiếu phu nhân, cô định tuyên chiến với cô ? Như lắm mà…”

“Không , chỉ là tò mò, rốt cuộc là cô gái nào đủ dũng cảm để yêu thôi.”

“...”, trợ lý Lâm tỏ ấm ức: “Thiếu phu nhân, mà.”

Hứa Thanh Vi trừng mắt: “Đàn ông đều như cả.”

Trợ lý Lâm đổi giọng ngay: “, đàn ông đều như cả.”

Lúc Hứa Thanh Vi mới tỏ hài lòng. Cô dựa ghế, nhắm mắt đầy mệt mỏi: “Anh lái xe .”

Hôm nay trời âm u như mưa. Bầu khí vô cùng oi bức khiến con cũng cảm thấy khó chịu theo.

Mặc dù tắc đường nhưng vì cô xuất phát muộn nên lúc tới cục dân chính thì muộn mất nửa tiếng. Lúc tới nơi là chín rưỡi.

Vừa xuống xe, Hứa Thanh Vi thấy Cố Hoành gần đó. Anh thẳng , trông vô cùng tuấn tú. Khuôn mặt để lộ biểu cảm gì. Anh cô, cũng đang nghĩ gì.

Giờ cô thấy, dù cô gì thì Cố Hoành cũng chút cảm xúc nào.

Cô đột nhiên nhớ lúc họ kết hôn. Khi đó họ cũng hẹn ở cục dân chính. Người đến muộn là . Sau khi tới thì chế nhạo cô. Đôi mắt còn ánh lên vẻ căm ghét.

Rốt cuộc thì của quá khứ của hiện tại khiến cô đau khổ đây? Cô cảm thấy, giờ bằng cả quá khứ.

Dựa cái gì mà cô chịu đau khổ còn chút cảm xúc gì chứ?

Có lẽ đây chính là đời . Cô luôn cảm thấy nếu cô đau khổ thì cũng thấy khó chịu một chút mới công bằng.

Hứa Thanh Vi đột nhiên đưa tay lên gõ cửa kính. Trợ lý Lâm vội vàng kéo kính xuống: “Thiếu phu nhân, chuyện gì ?”

Cô nuốt nước bọt: “Anh tiền mặt , mượn 100 tệ!”

Câu hỏi đột ngột khiến trợ lý Lâm sững nhưng hề từ chối. Anh gật đầu: “Có, để lấy.”

Anh lấy ví từ trong túi áo vest , rút một tờ 100 tệ đặt tay Hứa Thanh Vi: “Cô cầm lấy dùng , trả.”

“Cảm ơn.”

Hứa Thanh Vi đặt 100 tệ trong túi, cất bước về phía Cố Hoành.

đàn ông, đôi mắt âm u của và thản nhiên : “Em đến muộn , ngại quá.”

Loading...